Kim Mê xúc động đến nỗi suýt nữa thì rớt nước mắt.

Không ngờ cái bệnh dị ứng tôm của cô cuối cùng lại được chữa khỏi bằng cách này! Quả nhiên lúc đóng cửa lại, ông trời vẫn nhân từ giữ cửa sổ cho cô!

"Tôm nay tươi ăn ngon thật!" Kim Mê giải quyết một hơi ba con tôm. Thấy cô thích ăn như vậy, dì Chu liên tục tỏ vẻ ngày mai cũng sẽ nấu tôm cho cô ăn.

Nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều rất tươi mới, tôm là loại chất lượng thượng thừa, trong nhà còn có đầu bếp kinh nghiệm phong phú có thể nấu được một trăm tám mươi món từ tôm nữa.

Tạ Trì ngồi đối diện Kim Mê nhìn cô ăn tôm hùng hục mà vẻ mặt dần trở nên u ám.

Từ trước đến nay Mạnh Xán Nhiên chưa bao giờ dị ứng tôm. Trái lại Kim Mê đã từng đề cập đến việc mình bị dị ứng tôm trong một cuộc phỏng vấn.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Tạ Trì siết chặt lại thành nắm đấm. Cuối cùng anh hết nhịn nổi hỏi thẳng người đối diện luôn: "Mạnh Xán Nhiên, cô đang làm việc cho ai vậy?"

Kim Mê đang sung sướng ăn tôm hoàn toàn không hiểu ý anh là gì: "Tôi làm việc cho ai là sao? Ý anh là quản lý Vương Đông Ni của tôi ấy hả?"

Tạ Trì cười mỉa nhìn cô nói: "Cô đừng có giả ngu với tôi. Đầu tiên là bắt chước nét chữ của Kim Mê, bây giờ lại còn để ý đến cả chuyện cô ấy bị dị ứng tôm và cố ý nhắc đến trước mặt tôi nữa. Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Kim Mê: "..."

Ấy từ từ, cô muốn xin ít phút để tiêu hoá.

Kim Mê đặt đôi đũa trong tay xuống, bây giờ mới ý thức được rằng đúng là mình đã để lộ quá nhiều sơ hở trước mặt Tạ Trì. Chỉ là dù có đánh chết Tạ Trì cũng không ngờ được rằng cô chính là Kim Mê đâu, thế nên cô không sợ: "Tôi nghĩ hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi thì phải. Sau lưng tôi chẳng có ai có, chỉ là tôi... Gần đây tôi đột nhiên thành fan của Kim Mê."

"À." Khóe miệng Tạ Trì cong lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt: "Lời này bản thân cô có tin nổi không?"


"... Đương nhiên là tôi tin rồi." Kim Mê vừa nói vừa giơ màn hình điện thoại di động của mình ra cho anh xem: "Anh nhìn này, tôi đổi cả hình nền điện thoại thành ảnh Kim Mê luôn rồi!"

Tạ Trì: "..."

Anh liếc nhìn điện thoại cô một cái, thấy trên đó đúng là ảnh của Kim Mê thật, còn chọn được một bức rất đẹp.

"Chẳng phải trước kia cô toàn để ảnh Thẩm Thịnh Tinh sao?" Anh hỏi.

Kim Mê đáp: "Thẩm Thịnh Tinh có đẹp bằng Kim Mê đâu!"

"..." Điều này thì Tạ Trì đồng ý, có điều anh vẫn chưa tin nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy: "Sao tự nhiên cô lại thành fan của Kim Mê thế?"

"Thích Kim Mê còn cần lý do nữa à? Cô ấy vừa giỏng giang vừa xinh đẹp!" Kim Mê nói như chuyện đương nhiên xong lại nghi ngờ quan sát Tạ Trì: "Có điều sao anh biết nét chữ của Kim Mê như nào? Còn biết cả chuyện cô ấy dị ứng tôm nữa... Không phải anh cũng là fan cô ấy đấy chứ?"

Tạ Trì: "..."

Đúng đấy thì sao nào?

Anh nhìn chằm chằm Kim Mê một hồi rồi mới cúi đầu ăn sáng tiếp.


Kim Mê không biết anh tin được bao nhiêu phần trăm nhưng cũng không lo lắm, bởi vì sự thật đúng là sau lưng cô chẳng có ai. Với khả năng của Tạ Trì thì hẳn là anh sẽ tra được rõ ràng nhanh thôi.

Sau một hồi im lặng, lúc Kim Mê tưởng cuối cùng cũng qua được cửa này thì Tạ Trì lại bỗng nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, tối nay bà nội gọi chúng ta về ăn cơm."

"... Hả?" Kim Mê ngớ người: "Bà nội? Bà nội ai cơ?"

"Bà nội tôi."

"... Sao bà nội anh lại gọi chúng ta qua ăn cơm?"

Tạ Trì ngước mặt lên liếc nhìn cô: "Cô cũng đã tự tử vì thằng đàn ông khác rồi, bà muốn gặp cô một lần chẳng phải là rất bình thường sao?"

Kim Mê: "..."

Từ từ, chẳng lẽ anh không nói cho bà nội biết đây chỉ là tin vịt ư!

"Sao vậy, sợ à?" Tạ Trì lại bưng tách cà phê lên lần nữa rồi nhìn cô với vẻ hứng thú. Kim Mê ngoài mạnh trong yếu ồ một tiếng sau đó nhìn thẳng vào anh: "Ai sợ? Tôi á? Buồn cười thật đấy."

"Ồ." Tạ Trì nhếch mép cười đáp: "Vậy thái độ của cô là sao đây?"

"Tôi, tôi chỉ là đang nghĩ không phải anh đang muốn ly hôn với tôi à?"

Tạ Trì: "..."

Anh bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê rồi mới đáp: "Giấy ly hôn đưa cho luật sư rồi nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần sửa đổi."

"À." Kim Mê cũng bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm: "Không cần phải phiền phức vậy đâu, dù sao tôi cũng không cần tiền của anh, chỉ cần đưa Samoyed cho tôi là được rồi."

"..." Tạ Trì thật sự bị cô làm cho tức đến mức bật cười: "Gia Quả là chó tôi nuôi, dựa vào đâu mà phải cho cô chứ?"

Kim Mê đáp: "Bởi vì bây giờ nó ngày càng thích tôi hơn rồi."

"Ha, thật nực cười." Tạ Trì nhìn cô: "Tôi đã nuôi Gia Quả hơn một năm, cô lấy đâu ra tự tin mà nói nó thích cô hơn vậy?"

Kim Mê đặt tách cà phê xuống rồi ngước lên nhìn lại: "Vậy để Gia Quả tự chọn đi, xem nó bằng lòng ở với ai."

Dì Chu đứng một bên: "..."

Bà ấy tưởng cậu mợ chủ không có con nên sẽ không có phân đoạn này chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play