Tự ta nghĩ?

Ta lập tức kéo Thuý Tâm và Liên Nhị vào phòng. Ba người bắt đầu trầm tư suy nghĩ Hoàng thượng gần đây đang thiếu thứ gì mà đáng để mặt dày yêu cầu một thứ với Chiêu nghi.

Mãi từ trưa đến khi mặt trời lặn xuống phía tây mà vẫn chưa tìm ra thứ đó có mặt mũi như nào.

“Hoàng thượng thích dùng thứ gì để tiêu khiển?” Liên Nhị gần đây vì để ta có thể lôi kéo Tề Nô Nhi mà chạy ngược chạy xuôi, có chút tâm đắc.

Ta lắc đầu. Hoàng thượng là chủ thiên hạ, vàng bạc châu báu đầy nhà, chắc hẳn sẽ không thiếu thứ để tiêu khiển đâu nhỉ?

“Đồ ăn?” Liên Nhị nhìn bàn tay buổi trưa vừa mới hái đầy mận, trong mắt còn sót lại nỗi kinh hoàng.

Ta thương xót xoa tay an ủi Liên Nhị. Hoàng thượng muốn ăn gì thì ngự thiện phòng liền có thể làm được thứ đó. Huống hồ hắn cũng không phải ta, chắc hẳn cũng không có đam mê gì trong chuyện ăn uống chăng?

“Đúng rồi, nô tỳ nghe nói, Lý Bảo lâm năm đó còn làm Huệ Phi lúc nào cũng đánh đàn thổi sáo cho Hoàng thượng nghe.” Thuý Tâm nghe thật lâu, quyết định bắt đầu từ chỗ phi tần hậu cung: “Thỉnh thoảng còn múa.”

“Đúng vậy, ngoại trừ Lý Bảo lâm, nô tỳ còn nghe nói Hiền Phi ở Nghi Hoa Cung thích nhất là thêu tặng Hoàng thượng các đồ vật nhỏ như túi thơm, tuệ kiếm, khăn tay, khăn lau mồ hôi. Mà Khương Sung dung ở Hoài Khánh điện lại thích may trung y, nghe nói mỗi tháng phải may ba bộ mới chịu nghỉ. Vạn thọ của Hoàng thượng còn muốn may nhiều thêm một bộ.” Liên Nhị sau khi thu thập được gợi ý lập tức tỉnh táo tinh thần. Mọi chuyện trong hậu cung đều thuộc như lòng bàn tay. “Quách Mỹ nhân của Phẩm Nghi điện cùng Trịnh Mỹ nhân đều thích làm thơ viết chữ cho Hoàng thượng. Lâm Tài tử ở Lãm Nguyệt Các thì thích viết luận phú dài gửi lên Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu nương nương trong Phượng Nghi Cung cũng…”

Liên Nhị nhìn ta rồi đột nhiên im bặt. Hừ, cuối cùng cũng phát hiện ánh mắt sắc như đao của ta sao.

“Chiêu nghi, Chiêu nghi không cần giống bọn họ. Chiêu nghi có những điểm tốt mà họ không sánh được…” Thuý Tâm thấy Liên Nhị co rúm không dám nói gì bèn cẩn thận từng chút an ủi ta, nhưng lại không nói điểm tốt không sánh được cụ thể là gì, rõ ràng là đang lừa gạt ta! Ta xoắn tay, trong lòng không hiểu sao cảm thấy chua xót.

Lại là thêu túi thơm, lại là may trung y. Lại có thể viết thơ, lại có thể làm phú. Ta cũng không muốn bàn đến chuyện đó. Ngược lại có thể chỉ rõ hậu cung của Thừa Nguyên Chỉ không thiếu tài tử giai nhân, người nào người nấy đều tao nhã lịch sự, tài đức vẹn toàn.

“Khụ, Hoàng hậu nương nương cũng thế nào?” Ta đè nén sự mất mát trong lòng, ra hiệu Liên Nhị nói tiếp. Ta chỉ biết thịt nướng tiêu dao trong cung Hoàng hậu nương là tuyệt nhất. Nếu hôm nào lười không đi thỉnh an sáng sớm thì sẽ muốn ăn thêm hai miếng thịt nướng tiêu dao, lại quên mất thân là Cửu Châu Hoàng hậu tất phải có tài đức hơn người.

“Cũng không có gì, chỉ là, chỉ là thỉnh thoảng dâng lên vài tập kỳ phổ, kỳ luận tự sáng tác mà thôi…” Liên Nhị đỏ ửng vành mắt, hận không thể dừng thời gian lại.

“Đánh cờ có gì thú vị.” Ta nhỏ giọng lầm bầm.

“Nhưng bất kể những chủ tử nương nương khác có cái gì, Chiêu nghi của chúng ta lại sinh hạ được ba vị hoàng tử. Phần công lao này còn hơn xa những phi tần kia.” Thuý Tâm kìm nén nửa này mới nghĩ ra được điểm tốt mà họ không thể sánh bằng là gì, thở phào một hơi rất rõ ràng.

Sinh hạ hoàng tử?

“Sở trường của ta… Chính là sinh con?” Ta suy tư một lát, tựa hồ cảm thấy hơi có lý.

“Không không không.” Liên Nhị và Thuý Tâm lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lúc lắc của Ký Nhi và Nghị Nhi.

“Chẳng lẽ Thừa Nguyên Chỉ thấy thân thể ta tốt hơn bảy, tám phần liền muốn ta làm tròn chức trách của người vợ sao?” Ta lại suy tư một lát, bỗng nhìn Thuý Tâm và Liên Nhị.

“Không không không…” Liên Nhị và Thuý Tâm đỏ mặt lắc đầu như đánh trống.

“Hoàng thượng đã gấp đến vậy sao?” Ta thật sự không nghĩ Hoàng thượng lại nhiều lần chủ động hết lần này đến lần khác. Bây giờ khi ta đột nhiên nắm quyền chủ động thì lại có chút bồn chồn. Ta hoàn toàn quên đi những kích động mà các vị phi tần tài đức vẹn toàn trong hậu cung mang đến cho mình, sục sôi ý chí chiến đấu đứng bật dậy: “Liên Nhị, Thuý Tâm, ta tranh thủ cho Vĩnh An Cung chúng ta thêm một vị hoàng tử!”

Liên Nhị, Thuý Tâm bốn mắt nhìn nhau: “Chiêu nghi có tấm lòng bao la như biển…”

22.

Kết quả của cái gọi là tấm lòng bao la như biển chính là, chỉ trong vòng một đêm đã truyền khắp cung rằng Tề Chiêu nghi ở Vĩnh An Cung ngàn dặm xa xôi lao đến Hưng Đức điện đòi làm tròn trách nhiệm của người vợ. Cuối cùng lại bị Hoàng thượng vô tình cự tuyệt, vô cùng thảm hại, triệt để mất hết thể diện của Chính nhị phẩm Chiêu nghi.

“Chiêu nghi, nghe nói Đại hoàng tử hôm nay sẽ đến thư phòng, người không muốn đến xem sao? Không biết Đại hoàng tử bé nhỏ ngồi suốt hai canh giờ kiểu gì đây.”

Ta lấy chăn trùm đầu trốn trên giường bất động, không có khả năng ra ngoài. Ta rất ít khi đi từ Vĩnh An Cung đến Hưng Đức điện. Ai ngờ vất vả lắm mới gióng trống khua chiêng chạy tới Hưng Đức điện một chuyến, còn chưa kịp lao vào Thừa Nguyên Chỉ. Hắn sau khi biết được ý đồ của ta liền đen mặt, không nói lời nào đã ném ta vào lại trong kiệu đưa về Vĩnh An Cung.

Trên dưới hậu cung tất cả đều biết hết rồi! Tất cả đều đã biết! Chiến sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!

“Chiêu nghi, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đến thỉnh an người. Người không đến ôm hai vị hoàng tử sao?  Nhìn xem, Nhị hoàng tử lại muốn mút tay, người mặc kệ sao?” Thuý Tâm ôm Ký Nhi đang không ngừng dãy dụa. Ký Nhi gọi bi bô, chân đạp lung tung trên chăn ta.

Ta khẽ cắn môi kìm nén xúc động muốn vén chăn lên xem Ký Nhi mút tay, vẫn gắt gao đè góc chăn lại. Cho dù là Đại La thần tiên hay Thiên Vương lão tử có mút ngón tay thì ta cũng mặc kệ, không ra là không ra!

“Chiêu nghi, con mèo Ba Tư tai đen của Khương Sung dung người thích thú đã lâu đã sinh một lứa mèo con, người không muốn có một con sao?”

Đáng ghét! Biết tin mèo của Khương Sung dung mang bầu, ta đã liên tiếp tặng cá muối trong hai tháng. Sớm không đẻ, muộn không đẻ, cứ nhất quyết phải đẻ vào hôm nay. Đây rõ ràng là âm mưu giữa Khương Sung nghi và mèo của nàng ta, lừa mất cá muối của ta còn nhất quyết không cho ta mèo con!

“Chiêu nghi, hôm nay thời tiết thật tốt. Cá chép bảy màu trong nội viện vẫn đợi người đến ăn đó, người có đi không?”

Làm sao bây giờ? Ta khó lắm mới chọn được một con cá chép lớn trong muôn vàn lựa chọn ở hồ Vịnh Tự. Ta còn muốn cho nó cá chép hoá rồng, cũng chuẩn bị đầy đủ trong sân cả rồi. Nếu hôm nay không thể ăn thì có thể ảnh hưởng đến ngày nó hoá rồng được không? Hu hu hu, người ta muốn xem cá chép hoá rồng mà.

“Chiêu nghi, nghe nói vẹt bảy sắc ở Thuần Thú Viên đã biết nói tiếng người. Người có muốn đến nghe nó nói gì đó không?”

Cái gì! Con vẹt ngu ngốc ấy ngoài biết mổ người ra cuối cùng cũng biết nói chuyện sao? Lần trước ta muốn nghe nó nói một câu, kết quả là vết sẹo trên tay bị nó mổ tới giờ vẫn chưa lành hẳn đâu. Đại thù còn chưa báo được, vậy mà lại âm thầm học nói sau lưng ta sao? Vậy ta có nên nuôi mèo con của Khương Sung dung không đây?

Thuý Tâm và Liên Nhị cả buổi sáng chỉ đi đi lại lại trước mặt liên tục dụ ta xuống giường. Ta cuộn chăn lại thành hình quả bóng không nghe họ nói. Mãi cho tới trưa ta vẫn rất kiên trì, mặc dù bị cào vào tim trăm lần vẫn ngoan cố không ló đầu ra khỏi chăn.

Ta đang thầm tán thưởng tâm trí của mình cứng như thép, bụng lại không tự chủ kêu “ọc, ọc” hai tiếng.

“Chiêu nghi có muốn nếm thử Cánh Phượng Sốt Cửu Chân mới làm không?” Liên Nhị sau khi nghe được nhanh chóng bưng tới một khay cánh gà nóng hổi. Thuý Tâm cầm quạt ngọc không ngừng quạt hương bay đến giường.

Quá hèn hạ, hai nha đầu này bị ta nuông chiều đến mức ngày càng không có điểm dừng. Ta nghe tiếng quạt phe phẩy cùng mùi thơm nức mũi của cánh gà sốt cửu chân. “Các ngươi đang gian lận!” Ta ồm ồm trong chăn lên tiếng kháng nghị, nhưng bụng lại càng kêu lên, đói quá… Ta rón rén tính duỗi một chân ra thăm dò.

“Hoàng thượng vạn an!”

Ta giấu chân lại vào trong chăn. Hừ, ta không muốn gặp tên cẩu Hoàng thượng Thừa Nguyên Chỉ kia đâu!

“Tất cả lui xuống đi.” Thừa Nguyên Chỉ nhàn nhạt phân phó một tiếng. Xung quanh có chợt vang lên nhiều tiếng bước chân rồi trở nên yên lặng. Nhưng mùi cánh gà sốt tương vẫn còn len lỏi qua chóp mũi ta.

“Sau khi trẫm hạ triều, Hoàng hậu liền tới Hưng Đức điện nói hôm nay nàng không đến thỉnh an, có phải là trẫm cho phép hay không.” Hoàng thượng vén áo ngồi bên giường ta. Ta bực mình ôm chăn dịch vào trong, mới nhớ vì sao hôm nay lại cảm thấy vô vị trong miệng. Thì ra buổi sáng sau khi rửa mặt xong, ta nghe được lời đồn truyền khắp lục cung liền xấu hổ trốn vào trong chăn nên quên mất không tới Phượng Nghi Cung thỉnh an, không thể ăn thịt nướng tiêu dao ở Phượng Nghi Cung.

“Đang giận trẫm sao?” Hoàng thượng thấy ta không ló mặt ra, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng lại thêm chút thăm dò lo lắng.

Hừ, không muốn nói chuyện với ngươi. Ta cong người dịch vào bên trong.

“Trẫm hôm nay nghĩ lại, mới hiểu thì ra đêm qua nàng muốn tặng cho trẫm…” Hoàng thượng dừng lại một chút, giọng nói dịu dàng một cách hiếm có: “Ấy lại là thứ quý giá hơn nhiều so với thứ ban đầu trẫm muốn.”

Có ý gì? Thứ ban đầu muốn có? Hắn vốn không muốn có ta sao?

Tai ta lập tức nóng lên, sẽ không phải là ta tự cho mình thông minh chứ? Ta chợt cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Vừa định di chuyển vào bên trong lại cảm thấy có một bàn tay đè xuống không cho ta trùm chăn di chuyển nữa. “Đừng di chuyển nữa, chạm vào tường rồi.”

“Thân thể của nàng bây giờ vẫn chưa thể…” Bàn tay Hoàng thượng vuốt ve chăn gấm, thanh âm vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Thái y nhiều lần dặn dò, cũng không phải là trẫm không muốn, sao trẫm có thể không muốn được? Trẫm sợ mình sẽ làm nàng bị thương.”

Lòng ta vừa chua vừa đau, vừa uỷ khuất lại rất ngọt ngào. Gương mặt giấu trong chăn xem chừng đã đỏ bừng: “Vậy, vậy Hoàng thượng vốn muốn thần thiếp tặng cái gì?”

“Trẫm cũng chưa nghĩ đến thứ cụ thể gì, chỉ thấy nàng bỏ nhiều tâm tư lôi kéo Vũ Lâm Vệ của trẫm như vậy, muốn nàng cũng hao phí tâm tư lôi kéo trẫm.” Từng lời nói dịu dàng của Hoàng thượng chảy vào tai ta, khiến gương mặt ta ngày càng nóng rát. Ngược lại, ngữ khí của Hoàng thượng lại thêm ba phần ý cười: “Có điều tâm tư của nàng dành cho trẫm cũng rất thẳng thắn.”

“Hoàng thượng có túi thơm Lý Bảo lâm thêu, có áo trong Khương Sung dung may, có thơ của Quách Mỹ nhân, phú của Lâm Tài tử, có kỳ luận kỳ phổ của Hoàng hậu nương nương. Nào có cần thần thiếp phải tốn tâm tư…” Ta đỏ mặt chui trong chăn ngập ngừng nói, nói xong mới phát hiện trong lời nói lại có chút ghen tuông. Không ngờ ta vậy mà lại để trong lòng lời Liên Nhị nói hôm đó, ta vốn tưởng rằng mình không quan tâm.

Hoàng thượng trầm mặc thật lâu, tim ta hơi co lại, chẳng lẽ giận rồi sao? Ta không chịu nổi tò mò nên lộ đầu ra, lại đối mặt với đôi mắt tràn ý cười của Hoàng thượng: “Nàng ghen à?”

Ta vừa định rụt đầu lại, Hoàng thượng liền nhanh tay xốc chăn lên rồi chui vào trong: “Lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến nàng ghen một lần.”

“Thần thiếp không có, thần thiếp chỉ đang ngưỡng mộ. Thần thiếp cũng muốn có người làm túi thơm, làm áo trong cho thần thiếp, ngâm thơ làm phú cho thần thiếp. Nhưng ngay cả mèo của Khương Sung dung đều tránh thần thiếp, thần thiếp ngưỡng mộ Hoàng thượng có thể nhận được sự yêu thích của bọn họ.” Tay ta hoảng hốt đè lên ngực Hoàng thượng, cảm nhận được trái tim đang đập của hắn còn nhanh hơn cả tim ta.

“Tuy nàng thích nhưng trẫm lại không để tâm đến, hay là trẫm tặng những thứ ấy đến Vĩnh An Cung của nàng nhé.” Hoàng thượng đưa tay ôm eo, hơi thở phả vào cổ ta khiến trong lòng cảm thấy ngứa ngáy. “Chỉ cần nhận tình cảm của trẫm, sau này tâm tư của nàng đều phải đặt lên người trẫm.”

Đúng là hẹp hòi, lại còn so đo những thứ linh tinh ta tặng cho Gia Nghĩa. Trong lòng ta thầm oán, không biết vì sao những vị ngôn quan đại thần lại nói đương kim bệ hạ khoan dung độ lượng. Rõ ràng là tính toán chi li, vô cùng hẹp hòi.

“Có đồng ý hay không?” Tay ôm bên hông ta của Hoàng thượng dùng sức thêm mấy phần. Ta ở trong chăn dần thấy nóng, đang muốn lật chăn ra lại bị Hoàng thượng đè tay xuống.

“Túi thơm, khăn tay, khăn thấm mồ hôi, áo trong, từ phú, đều là của ta sao?” Ta ngước mắt nhìn Hoàng thượng. Trong chăn chỉ thấy một màu đen, nhưng ta lại rõ ràng cảm thấy có cặp mắt sáng rực đang nhìn mình. Ánh nhìn như thiêu đốt khiến lời nói của ta trở nên loạn xạ.

“Ừ, của nàng.” Hoàng thượng âm thầm đến gần mặt ta, chậm rãi cuốn lấy môi ta. Trong cổ vẫn là thanh âm trầm thấp đến mê hoặc: “Đồng ý không?”

“Ừm.” Ta thấp giọng đồng ý, cảm thấy bản thân khó hít thở. Thừa Nguyên Chỉ hôm nay lại muốn ăn sống ta, nhưng thân thể ta bị kẹt giữa bức tường nên không thể trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play