Năm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà ta tổ chức vô cùng náo nhiệt. Cũng vào hôm đó, trưởng tỷ được đương kim Thánh thượng chỉ hôn cho Thái tử. Một lúc song hỉ lâm môn, mọi người trong phủ đều vui mừng, nở mày nở mặt.
Khi đó ta chỉ mới mười một tuổi, đi theo Vũ sư phụ học được chút võ công, leo tường, lùa gà, rất hay gây chuyện. Phụ thân đại nhân nhà ta vô cùng đau đầu. Đáng tiếc ta là con út trong nhà nên luôn được cưng chiều. Ông ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để ta tuỳ ý làm loạn, chỉ cần không gây ra rắc rối quá to là được, ước người ngoài vĩnh viễn không biết Tề gia còn có một mầm mống vặn vẹo là ta.
Ta tự nhận nếu phụ mẫu không yêu chiều như vậy, mầm cây vốn không thẳng của ta cũng không bị xiêu vẹo qua năm tháng. Đến mức vào năm mười một tuổi, ta đã hoàn toàn bôi nhọ gia phong của Tề gia. Văn không bằng trưởng tỷ, khiêu vũ không bằng nhị tỷ, biết chút võ nghệ mèo ba chân cũng không bằng một phần mười của huynh trưởng và nhị ca. Cho dù trên dưới Tề gia hễ trông thấy ta liền đau đầu nhưng ta sống vô cùng vui vẻ. Bởi vì họ tuy đau đầu nhưng trong lòng càng thương ta hơn. Từ nhỏ ta đã am hiểu đạo lý này nên sống không chút sợ hãi.