“Chú thím cứ yên tâm, con nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ, làm một thiếu niên tốt, có tư tưởng, có lý tưởng, có hoài bão!”
Nói xong, cậu nhóc liền mang cặp xách nhỏ, lon ton chạy về phòng.
Lâm Vãn Thanh lặng lẽ nhìn trộm qua cửa phòng, cậu nhóc đang cầm sách nghiêm túc học hành. “Phó đoàn trưởng Cố, có phải Tiểu Trạch hiểu sai ý của em rồi không?”
Lâm Vãn Thanh mơ hồ, ý của cô không phải là muốn cậu nhóc chăm chỉ học hành, ý của cô là muốn cậu nhóc vui vẻ đi học. Hay là bây giờ cô lại dặn dò Tiểu Trạch, để cậu nhóc không cần phải học tập mệt mỏi như vậy nữa?
Cố Hoài An cười: “Em yên tâm đi, Tiểu Trạch là một đứa trẻ hiểu chuyện, thằng nhóc biết mình nên làm gì, không nên làm gì, học tập là việc yêu thích của nó, đồng chí Lâm, chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của bọn nhỏ, không thể thay đổi được đâu.
Nói là nói như vậy, người làm thím làm mẹ như Lâm Vãn Thanh vẫn là không yên tâm, sợ cậu nhóc học nhiều sẽ có áp lực lớn, trở thành một nhóc mọt sách không quan tâm chuyện bên ngoài, một lòng muốn trở thành nhà hiền triết chỉ muốn đọc sách.
Mấy ngày kế tiếp, cô lặng lẽ quan sát Cố Trạch, phát hiện cậu nhóc vẫn giống như bình thường, vẫn ăn cơm, huấn luyện, đi ngủ, mỗi tối cũng sẽ cùng nhóm bạn ra ngoài vui chơi một chút.
Chẳng qua lúc đọc sách thì cậu nhóc càng nghiêm túc hơn, chuyên chú hơn, hơn nữa nụ cười trên khuôn mặt cũng sáng lạn hơn, ăn cũng nhiều hơn, lúc này Lâm Vãn Thanh mới yên tâm, cô cảm thấy phó đoàn trưởng Cố nói đúng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Vãn Thanh thì thầm với phó đoàn trưởng Cố.
“Tiểu Trạch của chúng ta sau này nhất định có thể trở thành trụ cột của quốc gia.
Đồng chí Lâm nghĩ đến tương lai liền vui vẻ.
Cố Hoài An liếc mắt nhìn gương mặt cô một cái, cười nói: “Đồng chí Lâm tự tin đến như vậy sao?”
“Đương nhiên, anh không nhìn xem em là ai à?” Đồng chí Lâm rất tự hào.
Đối với việc này, phó đoàn trưởng Cố nhướng mày, anh nói chỉ biết đồng chí Lâm là vợ anh.
Lâm Vãn Thanh hừ một tiếng, kết quả người nào đó giơ tay lên, đè lên người cô.
Mùa mưa đến gần, trời đã mưa liên tiếp trong mấy ngày, mưa tí tách tuy không lớn, nhưng rơi mãi không ngừng.
Mấy cậu nhóc không thể ra ngoài chơi, các chị dâu cũng không thể vác cuốc ra ruộng, chỉ đành ở nhà nấu cơm, họ nghĩ đến việc ra vườn hái chút rau, lại phải giẫm một đống bùn.
Đúng là chuyện phiền toái, còn phải quét sàn nhà, đánh giày, lúc này mấy vị quân tẩu trong quân khu liền ngưỡng mộ sân vườn nhỏ nhà họ Cố có lát gạch đỏ trên sân vườn.
Lúc trước nhà họ Cố lát gạch ra sân, còn bị người bên ngoài nói bóng nói gió.
Nói Lâm Vãn Thanh là cô con dâu không làm một người vợ hiền, chỉ biết tiêu tiền bừa bãi, thật sự là một kẻ phá gia.
Bây giờ họ nhìn sân nhà sạch sẽ mát mẻ của nhà họ Cố, lại nhìn bùn đất trên chân mình, thật là tự vả vào mặt mình.
Ai bảo họ không biết giữ miệng.
Lâm Vãn Thanh người ta đâu phải phá gia, người ta là phòng ngừa chu đáo!
Mặc kệ bùn đất, vì trận mưa lớn này, đã có không ít các quân tẩu trong quân khu bắt đầu tính toán trong lòng,đợi đến khi mưa ngừng, trời quan mây tạnh, họ cũng sẽ bỏ tiền ra mua chút gạch đỏ, mời mấy anh chiến sĩ đến nhà, nhờ họ lát gạch đỏ khắp sân vườn!
Tại nhà họ Cố, tuy rằng bên ngoài trời mưa, nhưng quân khu khá bận rộn, người đàn ông ở nhà họ vẫn khôngđược ở nhà.
Bên ngoài trời mưa, trong nhà lại không có việc gì làm, chị dâu Trương cùng với chị dâu Miêu bèn đưa bọn nhỏ đến nhà họ Cố chơi.
Đúng lúc Lâm Vãn Thanh ở nhà đang tháo chăn bông, có chỗ nào không hiểu, liền nhờ các chị dâu chỉ dạy, bọn nhỏ trong phòng khách trải chiếu, chơi đồ chơi, đọc sách tranh, cô làm một đĩa đậu phộng rang thơm cho bọn nhỏ ăn vặt, đám nhóc đều yên vị ngồi chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT