Chị dâu Trương cười nói, tùy quân ở quân khu, không cần giao nộp lương thực, cũng không có mẹ chồng quản, không có hai chuyện này là tốt rồi.
Lâm Vãn Thanh cười gật đầu, nhưng bố mẹ chồng cô đều rất tốt, nhất là mẹ chồng cô học cao hiểu rộng, mẹ chồng thích nói cười, cô rất quý.
Mùa hè trời mưa, khi gió thổi mạnh sẽ mất điện, nến trong nhà cũng không đủ dùng, Lâm Vãn Thanh muốn mua chút dầu hỏa, về nhà thắp đèn dầu, buổi tối Tiểu Trạch thích đọc sách, phó đoàn trưởng Cố cũng thích đọc sách, nếu trong nhà mất điện thắp đèn dầu cũng sẽ có ánh sáng. Vừa hay có một bà lão tích góp được chút dầu hỏa, Lâm Vãn Thanh liền bỏ tiền mua.
Lúc sắp về, Cố Tiểu Nhị đột nhiên nhảy dựng lên nói muốn ăn bánh táo đỏ, đúng lúc trên chợ có một bác bán táo đỏ nhà tự trồng, da mỏng, ăn rất ngọt.
Lâm Vãn Thanh mua hai cân, Cố Tiểu Nhị cõng trên lưng, dọc theo đường đi không nỡ buông tay, mọi người vui vẻ ngồi trên xe về nhà.
Cảnh Hồng Mai ở quân khu cùng mấy chị vợ quân nhân khác đang vác cuốc về nhà, vừa lúc gặp nhóm người Lâm Vãn Thanh từ trên xe đi xuống.
Mấy người phụ nữ nhìn thấy bọn họ mua nhiều thứ như vậy, giống như đập vỡ bình giấm, nói chuyện đều mang theo một mùi ghen ghét khó chịu.
”Thật sự là tiêu xài phung phí, không biết sống qua ngày, lại còn mua nhiều đồ như vậy!”
“Đúng vậy, vừa ăn vừa vác túi lớn túi bé, khoe khoang cho ai xem đây.
“Nghe nói người phụ nữ Lâm Vãn Thanh này, không những chỉ biết ăn mà cô ta còn lười biếng, cho nên từ trước đến giờ đều là phó đoàn trưởng Cổ ra ruộng làm việc. Quần áo của bọn trẻ trong nhà cô ta cũng không giặt, đều để cho bọn trẻ tự mình giặt, các người nói mà xem, đây là dáng vẻ của người mẹ kế nên có sao?”
“À, thì ra cô ta lại là người phụ nữ lòng dạ đen tối đến vậy sao?”
“Đồ phụ nữ ác độc!”
“Đúng là làm xấu mặt nhà chồng cô ta!”
Mấy người phụ nữ lưỡi dài lải nhải, giống như tiền nhà mình làm bị người khác tiêu vậy.
Bọn họ miệng lải nhải khó chịu đi về phía trước, không biết như thế nào, lúc đi ngang qua dưới một cây hoè lớn, đột nhiên rớt xuống vài con sâu đen, làm họ một đám hoảng sợ hét chói tai.
“Ôi mẹ ơi, con sâu này ở đâu ra vậy?”
“Ở trên cây rơi xuống”
“Tôi sợ nhất là sâu, vừa nhìn liền thấy ghê tởm!”
Mấy người phụ nữ vẻ mặt đau khổ vác cuốc chạy về nhà.
Đại Đản và Nhị Đản nhà chị dâu Kim Hoa từ trên cây hoè thò đầu đưa ra, hừ lạnh sau lưng mấy người phụ nữ vừa nãy, mấy người dám nói xấu thím Lâm, thật đúng là đáng đời!
Cũng coi như là thay trời làm việc tốt, nhóm người Lâm Vãn Thanh vừa về đến nhà, trời bên ngoài vẫn âm u nổi lên gió lạnh, không bao lâu liền mưa to, hạt mưa to như hạt đậu.
Trong nhà chị dâu Trương còn phơi quần áo, nói lời tạm biệt với Lâm Vãn Thanh, xách túi lớn nhỏ cùng Mãn Thương, Lương Thương về nhà.
Lâm Vãn Thanh tiễn chị dâu Trương về, cùng mấy đứa nhỏ liền xách đồ vào nhà.
Tiểu Cố An bước chân ngắn đi xem mấy mẹ con thỏ Lạt Tiêu, Lâm Vãn Thanh trở về ngay lập tức che kín ổ của Lạt Tiêu lại một chút.
Thỏ con trong nhà lớn rất nhanh, hiện tại đã có thể mở mắt, chị dâu Tào nói, được mười ngày nửa tháng lông của thỏ con mọc đủ, gần hai mươi ngày là có thể ăn cỏ.
Hôm nay đi chợ, Lâm Vãn Thanh mua hai cân sườn, vườn rau của nhà còn có ngô, hái mấy cái, lột vỏ rửa sạch, cô muốn nấu một nồi canh sườn ngô, hấp thêm nồi cơm gạo lứt, mướp xào, củ cải xào thịt.
Mấy đứa nhỏ trong nhà thích ăn những món này, cơm tối đã nấu xong, sắc trời bên ngoài cũng tối đen.
Cố Hoài An vẫn chưa về nhà.
Lâm Vãn Thanh không yên tâm, cầm ô đứng chờ trước cửa nhà.
Ba cậu nhóc trong nhà cũng phải đi theo chờ, nhìn thoáng qua những hạt mưa rơi bên ngoài, Lâm Vãn Thanh lắc đầu, để cho mấy đứa trẻ vào nhà uống canh sườn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT