Chị dâu Đào vui mừng khôn xiết, đáp lại: “Có, trong nhà chúng tôi có”
“Giá cả như nào vậy?” Chị dâu Trương xen vào một câu.
Chị dâu Đào thẳng thắn nói: “Thế này đi, một hào một cân, tôi nhìn chị dâu cùng với em dâu đều là người hiền lành lương thiện, bán cho em dâu chín xu một cân, em dâu xem có được không? ”
Chín xu một cân vậy thì 25 cân sẽ là hai đồng hai hào năm xu. Lâm Vãn Thanh nhanh chóng tính toán trong đầu, trao đổi ánh mắt với chị dâu Trương, cảm thấy có thể mua.
So với dùng vé bông thì có đắt hơn một chút, nhưng bông là do nhà chị dâu Đào tự mình trồng tự thu hoạch, nhà chị tìm hạt giống, trồng được bông tốt, tính cả phí nhân công gì đó, giá cả coi như là có thể mua.
Lâm Vãn Thanh gật đầu đồng ý, chị dâu Đào càng vui mừng, hơn hai đồng, một ngày làm việc cô mới kiếm được bảy công, một ngày mấy hào, còn phải đợi đến cuối năm đại đội mới trả tiền, trong nhà quanh năm suốt tháng không thấy qua tiền nhiều như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi, bán được bông là trong tay chị có tiền, có thể trả học phí cho con gái nhà chị rồi. 25 cân bông vẫn có hơi nặng, Lâm Vãn Thanh bàn bạc xong với chị dâu Đào, chị dâu Đào về nhà bảo người đàn ông trong nhà dùng xe đẩy đẩy bông tới, đến buổi chiều thì một người đưa tiền một người đưa bông.
Sau khi thỏa thuận xong, chị dâu Đào tiếp tục tìm người mua tiếp theo. Những đứa trẻ bị thu hút bởi một quầy hàng bán đồ chơi bằng gỗ, bên cạnh là một ông già bán gà mái. Lâm Vãn Thanh cảm thấy hứng thú, tiến lên muốn mua thêm hai con gà về nhà, bị chị dâu Trương kéo tay áo lại.
“Em dâu Thanh, đừng mua gà mái của lão già này”
“Tại sao vậy?”
“Em xem cái mỏ và chân con gà mái kia, vừa thô vừa dày, cái mỏ gà kia dày như vậy, vừa nhìn liền biết là gà mái nuôi hai ba năm rồi, gà mái như vậy, mua về nửa tháng cũng không đẻ được một quả trứng, mua về làm cái gì”.
Hóa ra gà mái còn có thể xem như vậy. Lâm Vãn Thanh được chỉ dạy liền gật đầu khen chị dâu Trương: “Vẫn là chị dâu có mắt nhìn, nếu không thì em đã mua phải gà mái già không đẻ trứng về nhà rồi.
“Cái này à, người lớn tuổi như chị đã thấy qua nhiều điều thì biết nhiều hơn, em dâu Thanh vẫn còn trẻ, còn nhớ lúc chị hơn hai mươi tuổi về làm dâu, lo liệu việc nhà lâu dần cũng biết.
Chị dâu Trương nói đến đây, không biết nghĩ tới cái gì, ngữ khí nói chuyện liền mang theo một chút cảm giác thăng trầm, từng trải.
Lo liệu việc nhà sao?
Lâm Vãn Thanh ngẩn người, bây giờ cô không phải là một cô con dâu không có việc làm ở nhà nuôi con sao?
Nhưng cô cảm thấy những ngày như vậy sẽ không kéo dài quá lâu. Đợi đến khi những đứa trẻ trong nhà lớn lên, có thể đi học, có thời gian rảnh rỗi, cô muốn đi xem xem bên ngoài có công việc nào phù hợp với cô hay không.
Kiếp trước cô tốt nghiệp đại học sư phạm, tuy rằng vừa tốt nghiệp đã xuyên không, nhưng cô cũng không có ý định cả đời làm người phụ nữ chỉ ở nhà nội trợ chăm con.
Nghĩ như vậy, Lâm Vãn Thanh lại cùng chị dâu Trương dẫn bọn trẻ đi dạo một vòng ở chợ, mua chút đồ ở đây, ba cân thịt còn có hai cân sườn và nội tạng lợn, không mua trứng gà, các loại hạt trong nhà vẫn còn, phó đoàn trưởng Có trồng nửa mẫu khoai lang, trong nhà không thiếu các loại hạt, chỉ là không có bột mì thôi.
Trong tay Lâm Vãn Thanh có phiếu lương thực, trên chợ cũng có người bán rau củ quả, hạt thô, có người dùng trứng gà trong nhà đổi lấy thức ăn, cũng có người dùng trứng gà đổi lấy các loại hạt.
Cô và chị dâu Trương đều rất thương con, trong nhà không có nhiều mì gạo, người lớn có thể ăn ít, làm cha mẹnhư họ vẫn muốn mua cho bọn nhỏ ít đồ ăn ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT