Nhiều năm sau, sau khi đã thành đạt, trở thành một người Trung Quốc nổi tiếng trên thế giới, kiến trúc sư quỷ tài, Cố Cảnh không khỏi tiếc nuối trước cánh báo chí, thật ra cậu nhóc muốn trở thành một ca sĩ vĩ đại cơ. Các phóng viên ở hiện trường lập tức bị khơi dậy hứng thú, không nghĩ tới ngài Cố lại có nhiều tài năng như vậy? Nếu không hãy biểu diễn trực tiếp một chút đi?

Cố Tiểu Nhị vui vẻ đồng ý, đợi đến khi micro vừa đưa lên, cậu “ngao” một tiếng rống lên.

Theo các phóng viên có mặt tại hiện trường tường thuật lại, tất cả các phương tiện truyền thông đã khóc vào thời điểm đó.

Tại sao hắn ta lại nói như vậy chứ?

Bởi vì ngài Cố này khi hát thật sự là quá khó nghe!”

Từ sau khi Cố Tiểu Nhị ngoan ngoãn, cuộc sống của Lâm Vãn Thanh cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi.

Hôm nay, Lâm Vãn Thanh rảnh rỗi ở nhà giở quyển lịch, đột nhiên phát hiện lúc trước ngày cô đánh dấu hình vòng tròn màu đỏ sắp đến.

Ngày 15 tháng 8 âm lịch, là ngày gì nhỉ?

Mẹ ơi, là sinh nhật lần thứ 27 của phó đoàn trưởng Cố.

Cô vỗ đầu, cuối cùng cũng nghĩ ra.

Năm nay là lần đầu tiên cả nhà bọn họ tổ chức sinh nhật cho phó đoàn trưởng Cố, sinh nhật lần này nhất định phải tổ chức thật ấm áp, tốt đẹp, phải thật cảm động.

Cô sẽ tranh thủ làm cho phó đoàn trưởng Cố cảm động mà phát khóc, sau đó buổi tối anh sẽ nhân từ mà tha cho cô một lần mới được!

Nếu muốn tổ chức sinh nhật thật đặc biệt cho phó đoàn trưởng Cố thì phải biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, muốn cái gì thì mới được.

Đây cũng chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vì thế tối hôm đó, Lâm Vãn Thanh lặng lẽ hỏi thăm những thứ mà anh thích nhất là gì?

Cố Hoài An tỏ vẻ suy nghĩ một chút, sau đó anh nghiêm trang trả lời: “Em, ăn em”

Lâm Vãn Thanh:

Không! Là đầu óc cô bị lừa đá rồi mới có thể chạy tới hỏi vấn đề này nọ với tên đàn ông thối kia!

Dựa theo cách nói của người nào đó thì thật ra cô không cần chuẩn bị lễ vật gì cả, trực tiếp tự mình tắm rửa sạch sẽ, bọc trong chiếc khăn đỏ, trực tiếp đưa tới cửa cho anh là được rồi!

Không thể lấy đáp án muốn biết từ miệng người đàn ông thối này, đồng chí Lâm đành phải tự lực cánh sinh, suy nghĩ để tìm ra cách khác.

Sau khi tiến vào tháng tám, thời tiết vẫn nhất mực oi bức và nhiều mưa, một đám bé trai trong quân khu cả ngày đều cởi trần, mặc quần lót lắc lư ở bên ngoài, đôi khi thì nhảy xuống con suối, b.ắ.n tung tóe một đống bọt nước, làm ướt váy hoa của con gái nhà người ta. Đây cũng là chuyện đám bé trai này thích làm nhất…

Trước đó trong quân khu có hơn hai mươi hộ gia đình, cuối tháng bảy quân đội lại điều thêm tới mấy trung đoàn, người nhà tùy quân chuyển tới tận hơn trăm hộ, vì thế mà một quân khu yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Các chị dâu mới tới đã chia xong phòng ở, vội vàng quét dọn vệ sinh, khai hoang ruộng đồng, thêm nữa lại còn phải chiếu cố chăm sóc con mình, nên tất cả đều bận rộn đến trời đất tối sầm.

Chị dâu Trương làm “chủ nhiệm quân tẩu” phát động các quân tẩu cũ một chọi một, hoặc là hai chọi một, đến nhà quân tẩu mới tới giúp đỡ một chút, mọi người đều đoàn kết một chút, như vậy về sau cũng dễ dàng ở chung hòa thuận hơn.

Thời gian bận rộn của nhà nông đã trôi qua, ngô trong nhà đã được thu hoạch, những luống hoa màu xen canh của vụ tiếp theo được gieo trồng cũng bắt đầu ra quả.

Để mà nói thì các chị dâu ở nhà nhàn rỗi thì cũng vô cùng nhàn rỗi, nếu trồng trọt thêm như vậy thì cũng có thêm một số việc làm, còn có thể cùng hàng xóm mới làm thân quan hệ, mọi người cũng đều vui vẻ đồng ý. Lâm Vãn Thanh và chị dâu Trương lập thành một tổ, cả hai cầm chổi đến lau nhà giúp nhà doanh trưởng Đường ở phòng bên cạnh, hỗ trợ một chút việc cho họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play