Lâm Vãn Thanh nhìn Cố Hoài An mặt mày thâm trầm đen sì, vội mở miệng nhắc nhở.
Cố Hoài An hòa hoãn, lạnh nhạt nói với Mãn Thương và Lương Thương đang nhũn chân ở cửa: “Có muốn ăn mì sốt thịt kho không?”
Mãn Thương và Lương Thương: Muốn
Cố Hoài An liền đi qua nhà cách vách, nói một chút với hai vợ chồng chị dâu Trương.
“Thím Lâm, mỳ thím nấu ăn rất ngon.
Mãn Thương vừa cúi đầu ăn mì trong chén vừa khen ngợi Lâm Vãn Thanh.
“Phải, ăn rất ngon, ngon hơn mì mẹ cháu nấu nhiều!”
Lương Thương cũng nâng khuôn mặt nhỏ đen sì, vui vẻ nhìn Lâm Vãn Thanh.
“Hừm, mì sốt thịt kho có là gì, thím tớ còn làm được rất nhiều món ngon lắm, bánh hoa hồng nè, bánh đậu xanh, bánh hoa sen, còn làm món cá chua ngọt kho thịt, tóm lại, thím tớ cái gì cũng biết làm!” Cố Tiểu Nhị kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c khoe khoang.
“Oa, thím Lâm thật là lợi hại!”
Ngôi sao nhỏ trong mắt Mãn Thương càng lóe sáng.
“Thím giỏi nhất. Tiểu Cố An cũng giơ nắm tay.
“Đúng vậy, thím rất giỏi. Lần này, ngay cả Cố Trạch cũng không khiêm tốn mà khẳng định.
Cố Tiểu Nhị khen cô cũng vừa vừa có giới hạn thôi, khoe quá lỡ như bị người khác nghe thấy rồi chê bai thì làm sao bây giờ?
Cũng không sợ chú Cố của mấy đứa chê cười à!?
Nghĩ vậy, Lâm Vãn Thanh quay đầu muốn xem thái độ của phó đoàn trưởng Cố, không nghĩ tới người nào đó đang nghiêm trang, nhưng trong đôi mắt đen lại tràn đầy ý cười: “Đồng chí Lâm nhà chúng ta đúng là rất giỏi”
Lâm Vãn Thanh che mặt xấu hổ.
Được rồi, cô biết cả nhà này đều thích thổi phồng năng lực của cô mà.
Ăn bữa sáng xong, Cố Hoài An vẫn phụ trách rửa bát đũa, sân trong nhà bẩn thỉu, Cố Trạch với Cố Tiểu Nhị, hai anh em mỗi người một cái chổi nhỏ soàn soạt quét rác trong sân.
Mãn Thương và Lương Thương là hai vị khách nhỏ, Lâm Vãn Thanh lấy đồ ăn, hai nhóc con mang theo Cố Tiểu An chơi trong sân.
Nghĩ tới chuồng gà trong nhà đã mấy ngày không có dọn dẹp, Lâm Vãn Thanh thay một bộ quần áo màu xám chịu được bẩn, buộc tóc đuôi ngựa, mở chuồng gà ra, cầm theo cái chổi nhỏ bắt đầu quét dọn. Còn chưa quét được mấy cái, phó đoàn trưởng Cố mặt mày nghiêm nghị thản nhiên lấy chổi, bỏ lại một câu:
“Chuồng gà bẩn lắm, để đó anh quét cho” Rồi anh lấy tay đẩy cô ra ngoài.
Phó đoàn trưởng Cố thực sự là một tay dọn dẹp lão luyện, một lát sau anh đã quét phân ngập trong chuồng gà lại thành một đống, tới rắc cho rau trong vườn, bảo vệ môi trường lại hữu dụng.
Dọn dẹp xong, Cố Hoài An đi tới đơn vị, Lâm Vãn Thanh quay về phòng đạp máy may “cạch cạch cạch”.Trong nhà có nhiều trẻ con, có anh cả, có anh hai, còn có anh trai Mãn Thương và anh trai Lương Thương, nhiều anh trai chơi cùng mình như vậy, Cố Tiểu An vui vẻ không thôi, cùng đá bóng trong sân với các anh trai, bắt mèo, ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng nhóc con cười vừa nói vừa thở.
“Em gái Thanh
Hơn chín giờ sáng, chị dâu Trương trên lưng đeo sọt ngô non vào cửa.
“Em ở trong phòng đây.” Lâm Vãn Thanh lên tiếng đáp lại.
“Mẹ, sao mẹ đến đây?” Mãn Thương thấy mẹ nhóc tới đây, ngây ngốc hỏi.
“Đúng thế, mẹ đến nhà thím Lâm làm gì vậy ạ?” Lúc này Lương Thương cũng ngây ngốc nghe.
“Nhóc con thối! Sao nào, hai đứa có thể đến nhà thím Lâm, mẹ lại không được đến à!? Dẹp sang một bên ngay!”
Chị dâu Trương thấy hai đứa con ngốc không ngừng sửng sốt, trong lòng tức giận, giơ tay đập hai tên nhóc mỗi người một cái, giơ tay đuổi người.
“Chị dâu”
Lâm Vãn Thanh đi từ trong phòng ra, trong tay bưng một đĩa bánh ngọt cùng một ấm nước ô mai: “Trước đấy em có tự làm bánh đậu đỏ với nước ô mai, chị dâu ăn thử xem
“Ai, em gái Thanh em giỏi thật đấy”
Chị dâu Trương bỏ giỏ trúc xuống, bưng cốc nước ô mai uống ngụm lớn hết: “Chua thêm ngọt, đủ vị” Lâm Vãn Thanh lại rót thêm một cốc, chị dâu Trương đưa tay đón lấy, mấy nhóc con cũng nhao nhao muốn uống. Cố Tiểu Nhị chạy thẳng vào phòng, tự mình cầm cốc đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT