Trong nguyên thư, Cố Hoài An chính là một người đàn ông của gia đình, mấy năm anh kết hôn với nguyên chủ, tuy rằng thường xuyên ở trong quân đội dẫn binh, nhưng chỉ cần anh ở nhà, việc trong nhà như là gánh nước, đốn củi, quét tước, thậm chí giặt quần áo hay rửa bát đũa, cũng không cần nguyên chủ phải quan tâm hay đụng tay vào, trợ cấp hàng tháng cũng đều có một phần không ít được giao cho nguyên chủ.
Theo lý thuyết thì ba đứa nhỏ rất ngoan ngoãn lại còn nghe lời, cuộc sống nguyên chủ trôi qua vô cùng yên ổn và thoải mái, chỉ cần không làm gì sai trái, ngày sau cuộc sống khẳng định sẽ càng trở nên tốt hơn.
Thế nhưng lòng người không đủ làm rắn nuốt voi(*).
[Chú thích: (*) Rắn nuốt voi: Rắn nuốt được voi là vì rắn có mục tiêu rõ ràng. Rắn nuốt được voi là vì rắn có phương pháp đúng đắn. Rất nhiều người có thể lấy yếu thắng mạnh, có thể lấy nhỏ đánh lớn, có thể tay trắng làm nên sự nghiệp và giành được thành công. Tất cả đều nhờ vào nguyên tắc ‘Học cách từ yếu trở thành mạnh, từ nghèo trở thành giàu’ này.]
Lâm Vãn Thanh lắc đầu, nhìn thoáng qua cái vại mì đầy ắp, còn có bàn ghế trống rỗng cùng với sân rộng rãi, trong lòng có chút lo lắng, trong nhà đều có mì gạo, nhưng không có thức ăn, cũng không có thịt thì làm thế nào để nấu cơm đây?
Lúc này cô đang lo lắng, Cố Hoài An biến mất trong chốc lát liền mang theo một giỏ trúc trái cây, rau quả tươi, còn có ước chừng hai lạng thịt và mấy quả trứng gà trở về nhà.
Lúc này bầu trời bên ngoài đã nổi lên cơn mưa phùn, Cố Hoài An dầm mưa, vẻ mặt càng trở nên sắc bén hơn.
“Anh lấy đâu ra đống đồ ăn này vậy?”
“Trong nhà không có thức ăn, chị dâu nhà doanh trưởng Trương ở cách vách cho.” Cố Hoài An ít nói, nói xong liền ngồi xổm xuống đốt lửa.
Lâm Vãn Thanh giật mình, thời buổi này cuộc sống thường ngày trôi qua không mấy dễ dàng, các chị dâu trong quân khu đều trồng thêm một số cây trong sân nhà mình.
Vừa có thể thuận tiện cho việc ăn uống của gia đình, cũng có thể bổ sung thêm cho gia đình.
Trong lòng cô nghĩ không thể lấy đồ của chị dâu nhà họ Trương một cách vô ích, nghĩ thầm rằng ngày mai phải cầm một gói đường đến nhà chị dâu Trương, cũng vừa đúng lúc có thể kết giao tình hàng xóm hơn.
Nghĩ như vậy xong, Lâm Vãn Thanh dùng cà chua chị dâu Trương cho để làm canh trứng gà, nhào thêm một ít bột, trộn một nồi mì to, hai lạng thịt lợn băm thành thịt băm nhỏ.
Trong chảo dầu nóng, thêm thịt băm vào xào, thêm hành gừng, đun nhỏ lửa đến khi đậm đặc, nấu một nồi canh mì rất thơm.
Bữa tối đã sẵn sàng, bên ngoài trời lạnh, người một nhà ăn mì ngon lành, chỉ cảm thấy năm tháng sắp tới sẽ vô cùng yên tĩnh và bình yên.
Ngay khi bầu không khí ấm áp đang bao trùm, đột nhiên bên ngoài sân truyền đến một trận tiếng mắng ồn ào.
Lâm Vãn Thanh thò đầu ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy bên ngoài hàng rào, hai người phụ nữ đang mồm năm miệng mười đầy lời tục tĩu thốt ra từng câu từng câu một.
“Vương Mỹ Quyên! Đồ ăn trộm trứng! Trách không được sao gà mái nhà tôi không đẻ trứng, thì ra là đều do cô là chuột vàng lang ăn vụng, ăn trộm trứng gà, ăn cũng không sợ miệng thối!“
“Không hề! Cái gì mà trứng gà nhà cô chứ, Hàn Kim Hoa, cô đừng có mà vu khống người vô cớ! Trứng gà ở trong sân nhà tôi chính là của tôi! Tôi đây ăn trứng gà nhà mình thì có liên quan gì đến cô hả?!”
Trên bãi đất trống rộng lớn của gia đình, hai người phụ nữ tráng kiện cô gào tôi cãi, miệng hùng hổ chửi bới không ngớt, ai cũng không nhường ai.
Hiện tại bây giờ là lúc các chị em dâu ở nhà nấu cơm, tiếng ồn ào bên ngoài làm kích động các chị dâu đang nấu bếp, tất cả mọi người đều ra ngoài xem coi đã xảy ra chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT