Bây giờ đang là mùa hè mưa nhiều, mấy ngày trước ở vùng núi vừa mới có một trận mưa, dòng sông nhỏ trên núi chảy xuôi, đường trong núi, bùn đất đã vô cùng lầy lội khó đi, Lâm Vãn Thanh vừa ôm Tiểu Cố An đi theo con đường mòn, một bên trong lòng thầm nghĩ, năm nay phần lớn sân ở nông thôn đều là sân đất, không biết sân của quân khu này có phải cũng giống như ở nông thôn hay không?
Nếu như sân nhà họ Cố cũng giống như ở nông thôn, không bằng lấy một ít đá cuội từ bãi sông nhỏ vừa rồi về nhà trải ra ở trong sân, như vậy trời mưa sẽ sạch và dễ đi hơn, ngày thường cũng có thể rèn luyện thân thể, đúng là một công đôi việc mà.
Dọc theo đường đi, trong lòng cô không ngừng nghĩ đến sự tình này, bước đi cũng nhanh hơn.
Cố Hoài An là một người trầm mặc, Cố Trạch cũng không thích nói chuyện, Cố Tiểu Nhị thì hoạt bát hơn, nói chuyện với Tiểu Cố An, đứa này một câu đứa kia một câu, rất nhanh đã về đến nhà.
Những ngôi nhà trong khu vực gia đình được xây dựng rất đẹp, gạch đỏ và ngói xanh, một kiểu gạch đỏ đan xen, nằm rải đầy dưới chân núi, thêm rất nhiều pháo hoa làm cho những ngọn núi trở nên xinh đẹp hơn.
Cố Hoài An đi ở phía trước, anh dừng trước một tòa tiểu viện ở phía đông, Cố Tiểu Nhị bước chân sáo, nhảy năm bước ba đến trước cửa hàng rào, bày ra bộ dạng ‘chủ nhân’ của ngôi nhà mà đưa tay mở cửa: “Thím ơi, đây là nhà chúng ta đấy ạ.”
“Về đến nhà rồi.”
Cố Hoài An xoa xoa đầu Cố Tiểu Nhị, từ trong ba lô lấy ra một chồng sách, giao cho Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị: “Dẫn theo em trai đi đọc sách đi.”
Tiểu Cố An là đứa nhỏ thích đọc sách nhất, vừa nhìn thấy sách, cậu nhóc từ trong lòng Lâm Vãn Thanh liền nhảy dựng lên: “Sách, sách, thím đọc sách.”
Cố An lăn lộn trong vòng tay của Lâm Vãn Thanh, thiếu chút nữa là cô không giữ nổi, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã.
May mà Cố Hoài An đưa tay đỡ lấy cô, có điều tiểu tử kia còn đang nhào tới, cô lập tức ngã nhào vào trong n.g.ự.c Cố Hoài An cùng với đứa nhỏ.
Vòng tay người đàn ông nóng bỏng rắn chắc, quanh người đều mang theo mùi xà phòng thơm phức, được ôm trong lòng người đàn ông này rất thoải mái, không hiểu sao trong đầu Lâm Vãn Thanh lại tự động nhảy ra suy nghĩ này.
“Không sao chứ?”
Giọng nói của Cố Hoài An vang lên ở phía trên, Lâm Vãn Thanh mới nhanh chóng ôm đứa nhỏ mập mạp đứng dậy khỏi lòng anh như một con thỏ sợ hãi.
“Ha ha, tôi không có sao, có anh đỡ rồi mà.”
Lâm Vãn Thanh cười ha ha hai tiếng, muốn dùng cách này để che giấu sự xấu hổ của mình, ai ngờ rằng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt át của cô đã sớm bán đứng cô, ánh mắt Cố Hoài An vội quét qua, tâm tình trở nên cực kỳ tốt.
Bởi vì Cố An thiếu chút nữa đã hại thím bị ngã xuống, cho nên cậu nhóc đã bị hai người anh của mình nghiêm túc giảng dạy một phen.
Đứa nhỏ lập tức gật đầu ngoan ngoãn, cho rằng thím bị đau là vì mình, cậu bé liền xin lỗi Lâm Vãn Thanh, còn lấy miệng thổi vù vù cho cô: “Thím không đau, đau đớn bay đi.”
Lâm Vãn Thanh bị giọng sữa của Cố An làm cho thích thú, mặt mày hớn hở, nhìn thấy thím nở nụ cười, Cố An mới cao hứng lên, sau đó theo sau hai anh trai ăn bánh ngọt rồi trở về phòng đọc sách.
Lâm Vãn Thanh lo lắng mấy đứa nhỏ đói bụng, lấy ra một ít bánh trứng gà ở quê ra cho tụi nhỏ ăn đệm lót bụng trước.
Cô thì đi vào phòng bếp, kiếp trước Lâm Vãn Thanh là cô nhi, đừng nhìn bản thân cô hay nũng nịu tiểu thư, trên thực tế cô có thể nấu ăn rất ngon.
Phòng bếp nhỏ nhà họ Cố dùng gạch xanh đắp lên, tuy rằng không lớn, nhưng nguyên liệu đều có đầy đủ, mấy gian phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT