Đoàn Đoàn thấy vậy cũng bọc yếm nhỏ đi tới hôn mỗi người một cái: “Hôn hôn, túi bao lì xì”

Lâm Vãn Thanh:

Hai đứa nhóc tham tiền trong nhà.

Không đúng, phải là năm đứa nhóc tham tiền.

Hai đứa nhỏ nhận bao lì xì xong, lại đến ba đứa lớn đi tới.

Cố Tiểu Nhị biểu diễn chơi gậy cho mọi người, đây là trò mới học anh cả Cố.

Cố Trạch dẫn Tiểu Cố An biểu diễn một đoạn tướng thanh cho người nhà xem. Tuy hai anh trai nhỏ, nhưng biểu diễn rất giống, hai anh em cũng lấy được không ít bao lì xì.

Đông Đông và Cao Cao thấy hâm mộ không thôi, một đứa ca hát, một đứa đọc thơ chọc cả nhà vui vẻ cười không ngừng.

Mấy đứa lớn trong nhà đều bắt được bao lì xì lớn, chụm đầu thương lượng cùng ra ngoài mua pháo.

Cố Trạch dẫn em trai đi hỏi thím.

Lâm Vãn Thanh gật đầu đồng ý, dặn mấy đứa bé chú ý an toàn.

Mấy đứa vui vẻ chạy lên đường, mùng một năm mới nhưng cung tiêu xã cũng mở cửa.

Mấy đứa bé ríu rít thương lượng xem nên mua pháo gì.

Cố Trạch đi hơi chậm, Cố Tiểu Nhị gọi cậu nhóc: “Anh ơi, đi nhanh lên!”

Cố Trạch ừ, mấy bác gái ven đường nói dáng vẻ mấy bé trai này thật đẹp, lớn lên có lẽ sẽ mê hoặc rất nhiều cô gái.

Một người trung niên mặc áo khoác quân màu xanh lục tò mò nhìn thoáng qua, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cố Trạch, trong lòng đầy kinh ngạc.

Đây không phải tên nhóc thối Cố Trạch kia sao?

Người đàn ông mặc áo khoác xanh quân đội tên là Mã Đức, hắn ta và người cha đã qua đời của Cố Trạch từng là chiến hữu.

Khi cha ruột của Cố Trạch đi làm nhiệm vụ, anh ấy đã cứu sống một cái mạng của Mã Đức.

Sau đó, cha mẹ của Cố Trạch qua đời, ba anh em đều ở một mình hiu quạnh, không ai chăm sóc. Vào thời điểm đó, Cố Hoài An đang thực hiện một nhiệm vụ ở nơi khác, nằm ngoài tầm với của anh. Nghĩ đến ân tình năm xưa của cha Cố Trạch, Mã Đức bàn bạc với vợ là Lưu Đại Ni, muốn đưa ba anh em về nhà chăm sóc.

Con người Lưu Đại Ni là người không có lợi thì không dậy sớm(), Mã Đức trở về Kinh Thị chỉ là một cảnh sát nhỏ ở đồn cảnh sát, với số tiền đó một tháng thì nuôi hai đứa con còn khó khăn chứ đừng nói đến nuôi thêm ba đứa con nít.

[Chú thích: () Không có lợi thì không dậy sớm: ý nói chuyện gì có lợi thì mới làm.]

Nhất là ba thằng nhóc con chỉ biết ăn với ngủ, đứa lớn nhất mới bảy tuổi, đứa nhỏ nhất mới có hơn hai tuổi, chính xác là “ba đứa con chồng trước”, tóm lại là vô cùng phiền phức!

Chẳng thấy được cái lợi ích gì cho nên Lưu Đại Ni không đồng ý, Mã Đức đành phải tung ra một chuyện tốt, hắn ta nói cha của ba anh em lúc còn sống là trung đội trưởng, không những vậy mà còn là liệt sĩ cách mạng, theo quy định thì chính phủ sẽ phải trợ cấp một số tiền trợ cấp lớn để bù đắp.

Tiền trợ cấp sao?

Còn là một số tiền lớn?

Lưu Đại Ni ban đầu còn không đồng ý, cơ mà vừa nghe đến đây đã gật đầu ngay lập tức, còn thúc giục Mã Đức mau đưa ba anh em kia về nhà.

Lúc đầu Mã Đức cũng có một chút thật lòng muốn chăm sóc cho ba đứa con của ân nhân của hắn ta, hắn ta cũng từng coi ba cậu nhóc là con ruột của hắn mà đối xử thật tâm.

Có ai ngờ ba anh em Cố Trạch vừa mới về sống trong nhà họ Mã được vài ngày, bọn họ đã đánh nhau vài trận với hai đứa con trai nhà họ Mã của họ rồi.

Nguyên nhân cũng là vì hắn ta, hai đứa con trai nhà họ Mã thấy “ba đứa con chồng trước” vào nhà, ăn của nhà bọn chúng, uống của nhà bọn chúng, vậy mà lại còn ở trong nhà bọn chúng nữa chứ.

Trong lòng đương nhiên thấy không vui rồi!

Thêm vào đó, Lưu Đại Ni lại chiều chuộng hai cậu con trai một cách mù quáng, đến độ bọn chúng không có phép tắc, không coi ai ra gì cả.

Khi chiến hữu trước đây của cha ruột ba anh em nghe tin Mã Đức đưa bọn trẻ về nhà, hắn ta cảm thấy yên tâm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play