Đoàn Đoàn chỉ vào đồng tiền nhỏ trong bàn tay to của đội trưởng Cố, trợn mắt.
“Em cũng có!” Viên Viên vội học theo anh trai.
Mọi người nhìn thấy đều cười, thì ra hai đứa nhỏ đều ăn được sủi cảo may mắn mà mẹ Cố gói.
“Bảo sao người ta nói thai long phượng có phúc, Đoàn Đoàn, Viên Viên đúng là đứa bé có phúc. Cô cả nhà họ Cố cười.
Viên Viên kiêu ngạo, tay nhỏ phành phạch gắp sủi cảo cho các anh trai, ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ nói: “Viên Viên, có phúc!”
“Đứa nhỏ này, đúng là nhóc con tinh quái”
Mọi người thấy đứa bé như vậy đều rất vui mừng.
Lâm Vãn Thanh lén kề tai đội trưởng Cố nói nhỏ: “Con gái nhà ta như vậy, không biết có phải giống người nào đó không nhỉ?”
Cố Hoài An hơi nhướng mày: “Đồng chí Lâm đang nói chính mình sao?”
Mẹ Cố bên cạnh nghe thấy, cười nói: “Đứa nhỏ Viên Viên này giống Tiểu Hoài đấy, đừng có thấy dáng vẻ lạnh lùng hiện tại của thằng nhóc này mà nhầm, khi còn nhỏ cũng rất tinh quái, không biết thẳng cả chịu thiệt bao lần trong tay nó. Con đó, từ nhỏ đã là nhóc ranh rồi.
Viên Viên thấy bà nội nói bản thân giống cha, rất vui vẻ, tay nhỏ chỉ cha, rồi lại chỉ bản thân: “Viên Viên giống cha! Cha là đồ vô lại, Viên Viên là nhóc ranh!”
Mọi người cười vang.
Mẹ Cố cười chảy cả nước mắt, Lâm Vãn Thanh xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, cười nói: “Con gái à, chúng ta
không làm nhóc ranh, chúng ta làm tiểu tiên nữ”
Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu, kiêu ngạo nói: “Viên Viên là tiểu tiên nữ, cha là đại tiên nữ”
“Ha ha!”
“Chú, sao chú lại thành tiên nữ rồi!”
Cố Tiểu Nhị cười ngả vào người anh trai, Cố Trạch cũng cười đến đau bụng.
Cả nhà ầm ĩ cười đùa cả đêm, vừa nhìn đã thấy là rạng sáng hơn mười hai giờ rồi.
Đoàn Đoàn và Viên Viên đã đi ngủ khò khò từ lâu.
Mi mắt mấy đứa lớn trong nhà cũng đã đánh nhau.
Mẹ Cố thấy thế thì đau lòng không thôi, vội kêu mọi người về phòng đi ngủ.
Mọi người đều về phòng, Lâm Vãn Thanh nhìn thoáng qua ba đứa lớn, ừm, rửa mặt xong đều đi ngủ rồi, mới yên tâm quay về tầng hai.
Trong phòng, cha đội trưởng Cố hiếu thảo đang hầu hạ con gái, lau tay lau chân cho Viên Viên. Viên Viên thoải mái rầm rì.
Hầu hạ xong cho con gái, đội trưởng Cố lại hầu hạ con trai.
Đến khi hai đứa bé đều sạch sẽ, hai vợ chồng mới nhanh chóng đi rửa mặt.
Nằm trong chăn ấm áp, Lâm Vãn Thanh chống mặt cười khanh khách, nói với Cố Hoài An đang đọc sách trên đầu giường: “Đại tiên nữ, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ sao?”
Đội trưởng Cố bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía vợ: “Thanh Thanh…”
“Ôi, đại tiên nữ làm gì thế?” Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm.
Đội trưởng Cố híp mắt: “Không ngủ sao?”
“Không ngủ đâu, đại tiên nữ cũng không ngủ.
“Vậy à”
Người nào đó thong thả ung dung tắt đèn, giây tiếp theo vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Vãn Thanh.
“Đồ xấu xa, anh làm gì thế?”
“Ngů.”
Thật sự chỉ ngủ, ngày hôm sau cả nhà tỉnh lại trong tiếng pháo năm mới.
Phòng bên cạnh, tiếng pháo bên ngoài vừa vang lên, Cố Tiểu Nhị đã tỉnh dậy, lăn lóc bò dậy từ trên giường, mặc quần áo mới, đi giày mới, hoan hô một tiếng: “Ăn tết thôi!”
Đi giày da mới, lộp cộp lộp cộp đi xuống tầng. Viên Béo theo sát phía sau, Cố Trạch mặc quần áo cho em trai, gấp gọn chăn đệm.
Lâm Vãn Thanh vào phòng giúp đỡ, thấy trong phòng chỉnh tề thì vui mừng cười.
Dưới tầng, mẹ Cố nghe radio trong phòng khách, cha Cố đọc báo trên sô pha. Bảy giờ sáng, người một nhà đều dậy, ăn sủi cảo thịt nóng hổi, bắt đầu phát lì xì năm mới.
Anh cả nhỏ Cố Trạch dẫn bốn đứa bé trong nhà xếp thành hàng chúc Tết trưởng bối trong nhà.
“Chúc ông nội bà nội, cô dì chú bác, năm mới đại cát…”
Cố Trạch còn chưa nói xong lời, Viên Viên đã nói: “Năm mới đại cát, lấy bao lì xì ra.
Vừa nghe đã biết là học anh hai.
Lâm Vãn Thanh đỡ trán.
Mọi người vui vẻ, sôi nổi lấy bao lì xì đã chuẩn bị ra, đặt vào yếm nhỏ của Viên Viên.
Cái miệng nhỏ của Viên Viên rất ngọt, hôn xuống từng người một rồi nói câu cảm ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT