Lâm Vãn Thanh đứng trong sân cười đến đau cả bụng, đến buổi chiều, chị dâu Trương về nhà, nghe được chuyện này, hai người lại cười một trận.

“Chị dâu, doanh trưởng Trương sẽ không tức giận chứ?”

Nói đến cuyện này, Lâm Vãn Thanh cũng khá xấu hổ.

“Không đâu! Ông ấy là kiểu người vô tâm, như con gấu ấy, ngủ một giấc là quên hết thôi. Chị dâu Trương xua tay.

Lâm Vãn Thanh cười nói: “Chị dâu, gấu cũng thù dai lắm đấy”

“À? Vậy con nào mau quên nhất?”

Lâm Vãn Thanh nghĩ một lúc: “Cá vàng”

“Ừm, vậy thì ông ấy là một con cá vàng”

Lâm Vãn Thanh:



Qua năm mới, cỏ mọc chim bay.

Quân khu điều tới thêm vài trung đoàn, kéo theo đó là một đợt quân nhân mới và vợ con vào ở.

Phòng ở dưới chân núi đã chật cứng, lãnh đạo quân khu mở một cuộc họp, quyết định xây khu nhà mới cho vợ của quân nhân mới tới ở lưng chừng núi.

Mấy ngày này, nhà họ Cố vẫn luôn yên bình và nhàn nhã như thường ngày.

Tết Thanh Minh, trên núi có mưa, gà vịt trong nhà đều trốn trong ổ tránh mưa, Lâm Vãn Thanh uể oải đứng dậy giường, ngáp một cái rồi rời giường.

Trong cũi, Đoàn Đoàn và Viên Viên đã tỉnh dậy từ sớm, mẹ Cố ôm chúng ra phòng khách, cho ba đứa lớn chơi với hai đứa nhỏ.

Lâm Vãn Thanh rửa mặt, thoa hương, thắt b.í.m tóc, soi gương, cảm thấy mình vẫn là một cô gái nhỏ thanh tú, xinh đẹp.

“Á, anh ơi Đoàn Đoàn véo tai em!”

“Sách của anh, ai cho Đoàn Đoàn xé!”

“Bà nội, Đoàn Đoàn thối quá!” “Thối quá đi, đúng là em trai thối

“Hứ, anh trai thối!”

“Em thối ấy!”

“Anh thối!”

“Em thối!”

Trong phòng khách vang lên tiếng gào thét hú hét, kéo Lâm Vãn Thanh ra khỏi mộng tưởng tươi đẹp.

Thôi bỏ đi, cô đang làm mẹ của năm nhóc thối kia rồi.

Cô gái nhỏ thanh tú xinh đẹp nào đó, quên đi.

Thở dài chấp nhận, Lâm Vãn Thanh đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, mẹ Cố vừa mới thay tã cho Đoàn Đoàn thối, định đi rửa m.ô.n.g cho bé.

Lâm Vãn Thanh đi tới bế bé, rửa m.ô.n.g cho con trai mình rồi mặc cho nó một chiếc tã khô mới, chọc mũi con trai: “Đoàn à, cha con về lại phải thức đêm giặt tã rồi.

Cố Tiểu Nhị đi tới, che mũi lại: “Thím ơi, em trai thối lắm.

Đoàn Đoàn đã nói được nhiều hơn rồi, mặc dù tính bé rất tốt, nhưng mà bé không thích người ta bảo bé thói đâu, bé vặn vẹo đáp lại: “Tiểu Nhị, anh mới thối!”

“Được rồi, là anh thối”

Cố Tiểu Nhị dang tay, ra vẻ không sao cả.

Vì thế, Đoàn Đoàn lại vui mừng, nhào tới hôn lên khuôn mặt búng nước của Cố Tiểu Nhị: “Anh trai thối, thích!”

“Anh cũng thích em trai thối.

Trong cùng lòng Cố Tiểu Nhị ấm áp, hai anh em ôm nhau, Cố Trạch và Tiểu Cố An cũng tới tham gia, bốn nhóc thúi ôm nhau.

Mẹ Cố vui vẻ ở bên cạnh nhìn chúng.

Tiểu Cố An vẫy tay với Viên Viên: “Em gái, qua đây với bọn anh nào.

Viên Viên không thích chơi với bốn ông anh trai, giơ cái tay nhỏ lên: “Không!”

Sau đó, bé đưa đôi bàn tay mập mạp của mình hướng về phía mẹ: “Thanh Thanh, bế”

Lâm Vãn Thanh giật khóe miệng, cúi người bế con gái lên, nghiêm túc nói: “Con muốn thì phải gọi mẹ” Đôi mắt hạnh của cô bé ươn ướt, lông mi khẽ chớp chớp như một chiếc quạt nhỏ: “Cha gọi thế”

Nhóc con này tưởng cha có thể gọi mẹ là Thanh Thanh thì bé cũng có thể.

Mẹ Cố che miệng cười.

“Cha có thể gọi nhưng con thì không được gọi như thế.

“… Ha ha.”

Bé con thật ranh mãnh, bé như nghe hiểu lời bà nội nói nhưng vẫn không muốn sửa miệng, nhắm đôi mắt to lại giả bộ ngủ, chứng tỏ lúc nãy mình vừa ngủ không nghe thấy mẹ và bà nội nói cái gì.

Bé con giở trò quỷ làm Lâm Văn Thanh thấy buồn cười, cô cau mày giả vờ tức giận: “Thì ra Viên Viên ngủ mất rồi không nghe thấy được, vậy tét m.ô.n.g đi?

Nói xong, cô giơ tay lên.

Viên Viên rùng mình, bé vội vàng mở đôi mắt ra, nghiêng người sang chỗ mẹ Cố đang đứng bên cạnh.

“Bà nội, cứu, đừng đánh”

Đứa cháu gái nhỏ trông thật đáng thương, mẹ Cố cảm thấy mủi lòng, muốn dang tay ra bế cháu nhưng lại nhịn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play