Được rồi, hai con mèo nhỏ này thèm ăn thịt.

Mẹ Cố đã lớn tuổi, không còn nhiều sức lực để chăm sóc cho Đoàn Đoàn.

Lâm Vãn Thanh qua bế Đoàn Đoàn, Cố Hoài An thì bế Viên Viên, hai vợ chồng đút cơm cho hai đứa nhóc.

Ba anh em nhà Cố Trạch thấy em trai em gái muốn ăn thịt, không thèm để ý đến bọn họ, thế là lại ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Mẹ Cố vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ ăn, nhưng mà thịt rau cho nhiều muối, bọn trẻ không nên ăn nhiều.

Lâm Vãn Thanh đã nấu hai chén canh trứng, canh trứng mềm mềm rải thêm tôm bóc vỏ, quả nhiên hai đứa nhỏ rất thích ăn.

Từ khi hai đứa bé bắt đầu nói chuyện, mỗi lần chỉ nói được một chữ một.

Hàng ngày, cứ khi nào rảnh rỗi, các anh trong nhà lại đến vây quanh hai đứa nhóc, bảo hai đứa gọi anh trai.

Hai đứa nhóc cũng không phụ lòng mong mỏi của bọn chúng. Hôm nay, Cố Trạch mang một cái trống bỏi() đến, nhẹ nhàng nói: “Nào, gọi anh đi

[Chú thích: () Trống bỏi: là loại trống bằng dây cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay quanh.]

Đoàn Đoàn ngồi trên thảm, sờ đôi chân béo, cười ngây ngô.

Viên Viên đang chơi với con búp bê vải, thấy anh trai đi đến, quay người để cái m.ô.n.g nhỏ hướng về phía Cố Trạch.

“Anh cả, anh làm như vậy không được đâu”

Cố Tiểu Nhị đi tới, nói cho anh trai mình biết, em bé thì cần được dỗ dành, như vậy mới ngoan ngoãn nghe lời.

Vì vậy, Cố Tiểu Nhị lấy ra một cuốn sách nhỏ, dịu dàng nói với Đoàn Đoàn và Viên Viên.

“Đoàn Đoàn à, muốn xem quyển sách này không, gọi anh đi rồi anh cho xem.

“A!”

Quyển sách nhỏ này màu sắc sặc sỡ, Đoàn Đoàn rất thích, bé liền vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra với lấy.

“Gọi anh đi thì anh cho

Cố Tiểu Nhị lại nghĩ ra một cách: “Hay là anh hát cho hai đứa nghe nha

Nghe xong, Đoàn Đoàn vội vàng nằm xuống đất, lấy đôi tay mập mạp bịt cái tai nhỏ lại.

Viên Viên thì ủ rũ, vỗ tay vào mặt, giọng nói mang theo giọng sữa: “Không, anh, khó nghe!”

Ha ha!

Cố Trạch và Tiểu Cố An đứng bên cạnh ôm bụng cười lớn.

Cố Tiểu Nhị không biết nên cười hay nên khóc, em gái chịu gọi anh, cậu nhóc rất vui, nhưng mà cậu nhóc hát khó nghe đến thế hả?

Thật cô đơn, trên đời này khó tìm được một người tâm đầu ý hợp với mình thế!

Hai đứa bé gọi được anh trai, rồi sau đó còn gọi được cha, mẹ, bà nội.

Vốn dĩ Lâm Vãn Thanh nghĩ Đội trưởng Cố sẽ không quan tâm đến chuyện này lắm, cho đến buổi sáng một ngày nọ, Cố Hoài An dậy sớm bế con gái ra bên ngoài nói chuyện với doanh trưởng Trương.

“Đội trưởng Cố dậy sớm vậy, bế con gái ra ngoài chơi à?”

“Vâng”

Đội trưởng Cố vẫn ít nói như vậy, từ khi sinh ra anh đã thế, mọi người trong quân đội đều biết.

Cố Hoài An bảo Viên Viên gọi bác.

Viên Viên chu cái miệng nhỏ, mãi mà vẫn không phát ra tiếng gì, cuối cùng cũng thốt ra được một tiếng rõ ràng:

“Bác”

Ai mà không thích bánh bao nhỏ hồng hào mềm mại này chứ.

Doanh trưởng Trương vui vẻ, cười ha ha, vui mừng khoe với Cố Hoài An: “Đội trưởng Cố, cậu nghe thấy không, tôi với cô con gái nhỏ nhà cậu có duyên đấy, nhóc con vừa mới mở miệng đã gọi bác được rồi! Giỏi lắm! Ha ha!

Có vẻ như con gái cậu rất thích tôi”

Doanh trưởng Trương cười toe toét, Đội trưởng Cố thản nhiên nói: “Viên Viên thích ai nhất?”

“Thanh!”

”Thích ai thứ hai?”

“Cha!”

“Còn bác này thì sao?”

“Không!”

Bé con phồng má.

“Đội trưởng Cố, như vậy là sao?” Doanh trưởng Trương không hiểu.

Đội trưởng Cố cong môi nói: “Ý là anh tự mình đa tình đấy”

“À!”

Viên Viên gật đầu như giã tỏi.

Bé con là cái đồ nhan khống(), ai bảo doanh trưởng Trương trông cao lớn thô kệch, còn đen như than, vì thế bé

con lại phồng miệng lên nói thêm một câu: “Bác, xấu!”

[Chú thích: () Nhan khống: có nghĩa là coi trọng cái đẹp.]

Doanh trưởng Trương: “”

Cha con hai người bắt nạt người ta, muốn khóc quá!

Doanh trưởng Trương buồn như cha mẹ mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play