Sau khi xây ổ gà xong, tất cả gà trong nhà đều được bỏ vào, trong ổ gà đã được quét dọn sạch sẽ, ba con gà mái hoa cũng không cậy già lên mặt mà bắt nạt mấy con gà con mới, ngược lại bọn chúng ở chung rất hòa thuận. Mấy con gà con vốn dĩ đang run bần bật, co rút chung một chỗ với nhau, chỉ chốc lát đã an tĩnh lại, nhưng dáng vẻ vẫn ủ rũ.
Cố Trạch hỏi thím rằng tại sao lại như vậy? Lâm Vãn Thanh suy nghĩ một chút rồi mới nói rằng có lẽ chúng bị đói?
Cố Hoài An lấy từ trong phòng kho ra nửa túi cám lúa mì từ năm trước còn thừa lại, trộn thêm lá cải trắng băm nhỏ rồi đổ vào máng thức ăn, quả nhiên đám gà con đang ủ rũ lập tức giang cánh, tranh cướp đồ ăn với nhau. Lâm Vãn Thanh lấy một cái bát ăn cơm bị mẻ một miếng lớn, múc đầy một bát nước đổ vào máng, gà con cũng cúi đầu uống từng chút một.
“Này là đói lắm rồi”
Chị dâu Trương đến nhà xem thử, thấy mấy con gà vàng nhạt, trong lòng cảm thấy hơi tội nghiệp. Lâm Vãn Thanh vẫn còn ở trong bếp, phó đoàn trưởng Cố nhanh chóng bước qua đỡ người đến phòng khách.
Từ khi vợ mang thai thì rất nhạy cảm, không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Hoài An sợ cô khóc nên đã dẫn cô đi khỏi nơi đó trước.
Chị dâu Trương ngồi trong nhà, nhìn phó đoàn trưởng Cố hiền lành khi thì rửa chén, khi thì giặt quần áo, quét nhà, rồi nhìn lại người đang ung dung ngồi nói chuyện với chị ấy, vậy là lại cảm thấy được xoa dịu một cách kỳ lạ.
Chị ấy cảm thấy Vãn Thanh giống như con gái nhà mình, còn phó đoàn trưởng Cố là chàng con rể tội nghiệp đang ở rể.
Chị dâu Trương không nhịn được mà nói giỡn với Lâm Thanh Vãn như vậy, cô vừa nghe thì lập tức ôm bụng cười. “Chị dâu, trí tưởng tượng của chị quá phong phú.
Chị dâu Trương hơi ngượng ngùng, kêu cô đừng bao giờ nói chuyện này với phó đoàn trưởng Cố.
Lâm Vãn Thanh bật cười rồi gật đầu, sau đó tiễn chị ấy về.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, cô nhìn phó đoàn trưởng Cố mặc tạp dề hoạt hình, bưng chậu nước rửa chân bước vào, Lâm Vãn Thanh không nhịn được mà bật cười, ngã người xuống giường.
“Sao vậy?” Phó đoàn trưởng Cố cảm thấy khó hiểu.
“Không có gì, phó đoàn trưởng Cố, anh quá là đáng yêu. Lâm Vãn Thanh ôm Cố Hoài An, hôn lên mặt anh một cái.
“Em yêu anh quá đi mất.
“Yêu anh nhiều đến vậy sao?”
“Phải”
“Vậy buổi tối…?”
“Em không nghe thấy gì cả, em đi ngủ đây, hihi”
Đây là lần đầu tiên vợ nhiệt tình như vậy, phó đoàn trưởng Cố vậy mà lại có cảm giác sợ hãi vì được cưng chiều. Qua tháng năm, vườn rau nhỏ trong nhà lại đến mùa ra hoa, kết quả.
Bụng của Lâm Vãn Thanh đã to như cái trống, bàn chân trắng nõn cũng sưng phù lên, dép lê của năm ngoái đã không thể mang vừa nữa nên cô tự làm cho mình một đôi dép lê lớn mới miễn cưỡng xỏ chân vào được.
Bởi vì ngày dự sinh của cô là trong hai ngày này nên phó đoàn trưởng Cố cũng được cấp trên cho nghỉ. Mấy hôm nay, cả nhà đều rất cẩn thận chờ đợi, sợ rằng hai thằng nhóc trong bụng bất ngờ muốn chui ra. Thời tiết tháng năm khá dễ chịu, Lâm Vãn Thanh rảnh rỗi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế tre dưới mái hiên nhà, ngắm đám mây trên bầu trời hoặc quan sát rau dưa, trái cây trong sân, tâm trạng còn vui vẻ hơn so với ở trong một căn nhà loại tốt và ngắm hoa.
Trong nhà đã có vườn rau nhỏ, nếu lại có thêm một cái vườn hoa nhỏ thì càng đẹp hơn.
“Thím ơi, ăn đào.
Bây giờ Tiểu béo ú đã hơn ba tuổi rồi, vóc dáng hơi cao hơn một chút, nhưng vẫn trắng trẻo tròn trịa như cũ.
Lúc nãy, chị dâu Kim Hoa cho cô mấy quả đào du nhà chị ấy trồng, vừa ngọt vừa nhiều nước, cậu nhóc rất thích, thường xuyên rửa sạch rồi đặt lên mâm để ăn chung với thím.
“Được”
Lâm Vãn Thanh dùng khăn lông lau tay, lấy một quả đào cắn một miếng, giòn giòn ngọt ngọt, rất ngon miệng:
“Ăn ngon lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT