Chị dâu Trương đang ở nhà, thấy bụng cô đã lớn mà còn dẫn theo Tiểu béo ú đến nhà, chị ấy hoảng sợ, tưởng đâu chuyện gì xảy ra, vội vàng đi ra cửa đón.
Chị ấy hỏi xong mới biết, thì ra là muốn học cách trồng rau.
Chị dâu Trương an lòng, cười nói: “Trồng rau rất dễ, trong tay em đã có hạt giống, chỉ cần bỏ vào nước ngâm mấy tiếng, chờ phó đoàn trưởng Cố về lại ra vườn rau xới đất qua một lần, tưới thêm phân bón và nước là gieo hạt được rồi.”
Phân bón sao?
Lâm Vãn Thanh chớp mắt, vừa định hỏi xem có phải là phân hóa học hay không thì chị dâu Trương đã bổ sung thêm một câu: “Chị quên mất, em là người thành phố, phân bón chính là phân trong nhà vệ sinh, trực tiếp lấy từ nhà vệ sinh ra rồi chôn dưới đất là tốt nhất, em nhìn vườn rau của nhà chị đi, rất tốt đúng không? Là do nhà chị có bón thêm phân đấy.”
Nhắc đến chuyện trồng rau, chị dâu Trương có thể nói liên tục không ngừng nghỉ. Vẻ mặt Lâm Vãn Thanh ngây dại ra, hèn chi không khí ở phía trước có một mùi hương rất khó chịu, thì ra là nhà chị dâu Trương tưới phân cho vườn rau.
Chị dâu Trương rất nhiệt tình, Lâm Vãn Thanh gật đầu rồi nói cảm ơn, dẫn Tiểu béo ú về nhà.
Cô lấy hạt giống trong nhà mình ngâm nước.
Buổi tối, Cố Hoài An về nhà còn mang về một sọt tre nhỏ đậy vải bông, bên trong có tiếng chíp chíp, giống như tiếng kêu của gà con.
“Ôi, chú mua gà con sao?”
Cố Tiểu Nhị chạy ra sân, mở miếng vải bông ra rồi nhìn vào sọt tre, vui vẻ reo lên.
Người một nhà đều tập trung lại, cùng nhìn vào trong sọt tre, quả nhiên nhìn thấy mấy chú gà con lông vàng, nhìn bộ dạng này thì có lẽ vừa tròn một tháng thôi.
“Thím ơi, nhỏ xíu”
Tiểu béo ú nhìn một con gà màu vàng, lo lắng nói một câu: “Gầy quá, có phải gà con ăn không no hay không?”
Trong thế giới nhỏ của cậu nhóc, em bé thì phải trắng trẻo mập mạp, nếu không cơ thể sẽ không khỏe mạnh. “Gà con chính là như vậy, sau này nó sẽ lớn lên.
Sau khi dỗ dành Tiểu béo ú xong, Lâm Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi Cố Hoài An: “Gà con mua ở đâu vậy?” Cố Hoài An mở vòi nước ra rồi rửa tay: “Hôm nay nhà ăn của quân đội mua hai trăm con gà con, đây là số còn thừa lại, anh mua bốn con, đoàn trưởng và gia đình ủy viên chính trị, cùng với những cán bộ khác ai cũng mua một ít”
“À” Lâm Vãn Thanh gật đầu, cô không hỏi thêm nữa.
Thời đại này, số lượng thức ăn do phía trên cung ứng không đủ, lãnh đạo trong quân đội đã nghĩ ra một cách, đó là xây dựng trang trại chăn nuôi. Mỗi năm bọn họ đều sẽ mua mấy trăm con gà, con vịt để nuôi dưỡng, tự cấp tự túc.
Trong bốn con gà con mà Cố Hoài An mang về thì có ba con gà mái và một con gà trống, cộng thêm ba con gà mái hoa trong nhà, hiện tại họ có sáu con. Bởi vì có một con gà trống con nên Cố Tiểu Nhị đã nổi hứng, đặt tên cho nó là Đản Đản.
Cũng không biết thằng nhóc này nghĩ gì, một con gà trống không thể đẻ trứng mà lại tên là Đản Đản?
Lâm Vãn Thanh thật sự không hiểu được.
Không phải chỉ có một mình cô không hiểu, Đại Oa cũng vậy. Dựa theo nguyên tắc không ngại học hỏi người nhỏ hơn mình, cậu nhóc đã cố ý đi hỏi Cố Tiểu Nhị.
“Gà trống không thể đẻ trứng được, tại sao em lại đặt tên cho nó là Đản Đản?”
“Chính vì Đản Đản không thể đẻ trứng nên mới tên là Đản Đản”
Cố Tiểu Nhị bày ra vẻ mặt: “Anh à, anh quá là ngốc.
Cố Trạch: “”
Thôi bỏ đi, cậu nhóc vui vẻ là được rồi.
Gà trong nhà nhiều nên phải làm thêm ổ gà.
Cũng may trong nhà vẫn còn gạch thừa, bọn họ dùng gạch xây thêm trên cơ sở của ổ gà ban đầu, bên ngoài thì phủ rơm để giữ ấm, chị dâu Trương đưa cho một cái máng đựng thức ăn hơi cũ, có thể để vừa vào trong chuồng gà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT