Cố Tiểu Nhị vừa nghe xong lập tức híp mắt cười, xoa eo nhỏ dũng cảm tuyên bố: “Con muốn uống hai bát lớn canh thịt dê.”
“Em uống ba bát cũng không có ai cấm, buổi tối đừng đái dầm là được.”
Cố Trạch dậm chân cho tuyết trên chân rơi hết bên ngoài rồi mới vào cửa.
Từ khi thời tiết lạnh lên, trong nhà xây giường đất ấm áp, Cố Trạch chỉ có thể chen chúc trên cùng một chiếc giường đất với Cố Tiểu Nhị.
Nhắc đến cũng lạ, vốn dĩ Cố Tiểu Nhị không hề đái dầm, vừa đến mùa đông ngủ giường đất cùng anh trai, tự nhiên lại bắt đầu thường xuyên đái dầm.
Có mấy lần, buổi sáng Cố Trạch vừa tỉnh, chăn Kim Sơn đang ngủ đã ướt sũng, chân thối của Cố Tiểu Nhị còn chọc vào mặt cậu nhóc.
Mùi vị ấy, thực sự mùi ấy không hề dễ chịu tý nào.
Chẳng mấy khi Cố Tiểu Nhị lại xấu hổ, bắt đầu cười hì hì hì.
Đã lâu trong nhà không có nhiều thịt như vậy, Lâm Vãn Thanh cũng hăng hái làm món ngon, nấu nồi thịt kho tàu, xào một đĩa cải trắng chua cay to, hầm canh dê, nấu nồi cơm.
Giữa trưa đồ ăn bưng lên bàn, mấy nhóc con không ngừng ăn giống như gió lốc.
Cuối cùng ba anh chàng đều ăn no.
Nhóc béo vừa nói vừa thở để thím xoa bụng nhỏ cho, Cố Tiểu Nhị thấy mà thèm, cũng muốn để thím xoa bụng nhỏ cho.
Kết quả phó đoàn trưởng Cố thản nhiên liếc mắt một cái.
Nhóc con giật mình một cái, sửa miệng gọi anh trai đến giúp nhóc xoa bụng.
Cơm nước xong, phó đoàn trưởng Cố với bọn nhỏ dọn bàn, Lâm Vãn Thanh mang số thịt dê còn lại treo dưới hành lang cấp đông, nghĩ ngày mai lại hầm nóng uống.
Giữa trưa ăn một chầu thịt ngon, buổi tối phải ăn thanh đạm một chút.
Lâm Vãn Thanh hấp một nồi hỗn hợp bột ngô và bánh bao, rán viên rau củ, nấu cháo bí đỏ mềm mềm.
Phó đoàn trưởng Cố không uống rượu không hút thuốc, chỉ thích uống mỗi rượu trái cây, hồi hè, Lâm Vãn Thanh đến nhà chị dâu Trương xin ít nho, ủ rượu nho đặt trong nhà.
Thi thoảng lấy ra một bình, người trong nhà uống mấy ngụm.
Buổi tối, Lâm Vãn Thanh ôm một bình ra, cho phó đoàn trưởng Cố và bọn nhỏ uống.
Cô mang thai hạt đậu nhỏ không thể uống, nhóc béo nhỏ cũng không thể uống, hai thím cháu bèn uống cháo, chỉ cần nhìn thấy người nhà vui vẻ uống, trong lòng mình cũng thấy vui vẻ.
Buổi tối nhóc béo hưng phấn không ngủ được, chạy đông chạy tây trong phòng, một lát đọc sách thiếu nhi trong phòng, một lát phải cầm vở viết chữ của bản thân tìm thím đòi khen ngợi.
“Thím, con viết đấy, đây là một, đây là hai… Đây là mười”
Tay nhóc con bé bé mập mạp, viết số cũng rất lung tung, mặc dù nét chữ non nớt, nhưng cũng ngang hàng thẳng lối, xem ra viết rất chăm chỉ.
“Bé yêu của chúng ta giỏi quá.
Lâm Vãn Thanh xoa cái đầu bóng loáng của nhóc béo, cực kỳ phối hợp khen nhóc, còn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con làm phần thưởng.
“Hì hì.
Nhóc béo vui sướng hài lòng, lại cầm vở đến phòng hai anh trai đòi được khen.
Lâm Vãn Thanh ngâm chân, rửa mặt, ngồi trước gương bàn trang điểm thoa kem nấm tuyết.
Phó đoàn trưởng Cố lặng lẽ đến gần giống như một đoàn hơi lạnh, dí khuôn mặt tuấn tú của bản thân lại gần, chỉ chỉ hai má.
“Đã hôn nhóc béo, cũng phải anh hôn một chút chứ?”
Nhìn thấy người nào đó ấm ức giống như con ch.ó lớn, Lâm Vãn Thanh vui vẻ mà xấu xa, khuôn mặt nhỏ nhắn cố nghiêm nghị nói: “Phó đoàn trưởng Cố, năm nay anh bao tuổi rồi?”
Còn đòi thơm y như trẻ con.
Da mặt phó đoàn trưởng Cố dày như bức tường thành, bắt vợ hôn môi một cái, cười nói: “Thanh Thanh bao
nhiêu tuổi thì anh bấy nhiêu tuổi.”
Lâm Vãn Thanh: “…
Ngày 23 tháng Chạp, các chị dâu trong quân khu bắt đầu bận rộn xay đậu phụ, mua thịt lợn, sắm sửa đồ tết. Phó đoàn trưởng Cố ở nhà, pháo dùng trong ngày Tết, bánh kẹo cùng điểm tâm, mì gạo, trứng các loại đều được mua hết.
Lâm Vãn Thanh không cần phải lo lắng chút nào, chỉ cần để bọn nhỏ ở nhà hấp bánh bao cùng bánh bao cuộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT