Sữa dê quân khu đưa tới là sữa dê tươi chưa qua xử lý, sữa tươi có mùi hơi tanh, không dễ uống.

Mỗi lần Lâm Vãn Thanh nấu sữa đê đều phải cho thêm vào bên trong chút lá trà, như vậy sữa dê nấu lên không chỉ không còn vị ngấy, mà còn có mùi lá trà thơm ngát.

Đáng tiếc trong nhà không có hạnh nhân, nếu lúc nấu sữa dê bỏ thêm chút hạnh nhân thì hương vị sẽ càng thuần ngọt.

Sữa dê nấu xong, anh trai nhỏ Cố Trạch và nhóc béo đều tự giác uống hết một chén lớn.

Nhóc béo uống vô cùng thỏa mãn, ợ một cái nhỏ.

“Thím ơi, ăn no rồi”

“Ngoan”

Có một vòng tròn sữa bám trên khóe miệng nhóc con, Lâm Vãn Thanh mỉm cười lấy khăn tay ra lau, thấy nhóc béo còn muốn đi theo thím, Cố Trạch vội bế nhóc béo vào nhà đọc sách. Cũng may nhóc béo ngoan ngoãn, lập tức không đi theo mà đứng dậy vào phòng đọc sách thiếu nhi với anh trai.

Trong nhà yên tĩnh, Lâm Vãn Thanh ở nhà gõ rèm cửa, vào đông tuyết rơi nhiều, nhẹ nhàng tung bay lả tả giống như sợi bông, gió lạnh lạnh lẽo, dù có đóng cửa sổ thì gió bên ngoài cũng có thể tìm được khe hở chui vào. Đến tối, gió chui vào trong phòng, nhóc béo bị cảm một lần, uống thuốc mấy ngày liên tiếp khiến khuôn mặt

nhỏ nhắn cũng rất khổ thân, Lâm Vãn Thanh để ý thấy, càng đau lòng sốt ruột hơn. Chị dâu Miêu đưa ra cách giải quyết, nói là mua loại giấy dày trắng vôi này, chuyên dùng dán cửa sổ, dán trên cửa sổ, bền chắc cản gió cản ánh sáng không xuyên qua.

Lâm Vãn Thanh nghe xong bảo phó đoàn trưởng Cố mua về, dán hết cả trong lẫn ngoài cửa sổ, cửa sổ trong nhà có song cửa chống đỡ, càng lộ rõ mấy cái cửa trong nhà trơ trụi.

Trước đó chị dâu Trương tới nhà, nói trong nhà có dùng rèm cửa làm từ hạt đậu, còn thừa rất nhiều, không dùng cũng lãng phí, bèn cầm đến nhà cho.

Lúc này Lâm Vãn Thanh rảnh rỗi ở nhà làm rèm cửa chính.

Ăn cơm trưa, Cố Tiểu Nhị kích động đi theo các chị dâu tới nhà, ngoại trừ ít thịt lợn đằng trước, chị dâu Kim Hoa còn mua giúp bốn con gà mái, hai con vịt béo, sáu con cá cỏ.

Chị dâu Trương và chị dâu Kim Hoa mỗi người lấy một cái đầu lợn lớn, nói là dùng lửa thui lông, làm thịt kho sẽ rất thơm.

Chị dâu Kim Hoa còn nhiệt tình hỏi Lâm Vãn Thanh, cô có muốn lấy không, nếu muốn cũng có thể nói giúp đặt một cái, hôm nay đội sản xuất g.i.ế.c bảy tám con lợn, cách mấy ngày lại g.i.ế.c thêm mấy con.

Nhớ tới đầu lợn lớn c.h.ế.t không nhắm mắt mới nhìn thấy khi nãy, khóe môi Lâm Vãn Thanh giật giật, lắc đầu nguầy nguậy.

Chị dâu Kim Hoa còn cực kỳ tiếc nuối, nói thịt đầu lợn kho rất thơm.

Hai giờ chiều, quả nhiên bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trời đất một mảnh tuyết trắng.

Đến chạng vạng lúc phó đoàn trưởng Cố về nhà, tuyết ngoài cửa đã rơi đã dày đến cẳng chân.

Bọn nhỏ chưa từng thấy tuyết rơi lớn như thế, đều tò mò ngồi trên giường đất tựa vào cửa sổ nhìn.

Tuyết lớn suôn sẻ rơi đến hơn nửa đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cửa chính bị tuyết chặn đến nỗi không mở

được.Cố Hoài An cầm chổi và xẻng sắt đi quét tuyết, Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị cũng đeo găng tay be bé đi hỗ trợ. Hôm nay tuyết rơi vô cùng lớn, huấn luyện trong quân đội không huấn luyện được, các sĩ quan đến quét tuyết trước cửa nhà các gia đình quân nhân, nói là quét tuyết, thật ra là xúc tuyết, trong viện phải dọn ra một lối đi, cửa cũng phải quét dọn sạch sẽ, nếu không lỡ tuyết lại rơi, đường đi đóng băng nhất định sẽ có người ngã chổng vó.

Đến khi quét hết tuyết, đã hơn mười giờ sáng, Cố Hoài An dẫn hai bé lớn về phòng.

Chà chà chân ở cửa, thay giày vải, Cố Tiểu Nhị gương mẫu dẫn đầu chạy vào phòng: “Lạnh quá, bên ngoài lạnh quá trời” Lâm Vãn Thanh xuống giường đất, bọc kỹ áo bông cho Cố Tiểu Nhị cười nói: “Ngày hôm qua chú mua thịt dê, trưa nay chúng ta hầm canh thịt dê, ăn cho ấm người”

Canh thịt dê uống vào ấm lại bổ thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play