Người thì cũng đã kéo lên, nhưng chân của Tang Tiểu Lan lại bị trẹo đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Tiểu chiến sĩ kia đi tới quân doanh gọi người đàn ông nhà Tang Tiểu Lan trở về.

Ngày thường người đàn ông này rất chất phác nhưng giờ lại như không nghe thấy, tiểu chiến sĩ kia phải nói lại một lần, ai biết rằng người đàn ông nhà Tang Tiểu Lan tức giận hét lên: “Ngã thì cho ngã, ai bảo miệng cô ta ti tiện, ngã như vậy là đáng đời! Ai bảo nói người ta không được!”

Tiểu chiến sĩ:

“L

י



Lời này truyền tới lỗ tai Tang Tiểu Lan: “”

Mặt Tang Tiểu Lan trắng bệch, không dám tin nhìn về phía tiểu chiến sĩ kia đang không biết nên làm thế nào, cơ thể cô ta run lên.

Làm sao vậy, ngày thường chồng cô ta ở nhà rất nghe lời cô ta, đau lòng vì cô ta, sao hôm nay lại lãnh đạm như vây?

Còn nói rằng miệng cô ta ti tiện bị như vậy rất xứng đáng?

Chẳng lẽ là Lâm Vãn Thanh cáo trạng với Phó đoàn trưởng Cố, Phó đoàn trưởng Cố tìm người đàn ông nhà cô ta gây phiền toái sao?

Tang Tiểu Lan tâm phiền ý loạn, phỏng đoán lung tung, trong đầu loạn thành một nồi cháo.

Chuyện này, cô ta đoán đúng một nửa, Cố Hoài An đúng thật là đi tìm chồng cô ta.

Nhưng mà không phải Lâm Vãn Thanh cáo trạng.

Là do Phó đoàn trưởng Cố muốn bảo vệ vợ nên mới tới.

Không thể đánh người đàn bà lắm miệng kia thì đánh người đàn ông nhà cô ta.

Buổi tối người đàn ông nhà Tang Tiểu Lan không có về nhà, cũng không có đi vệ sinh mà là trực tiếp ngủ ở ký túc xá bộ đội.

Buổi tối lúc rửa mặt, không cẩn thận chạm một chút vào khóe mắt xanh tím đang sưng, hắn ta nhe răng, thầm nghĩ Cố Hoài An không hổ là người đánh cận chiến giỏi nhất trong quân khu, tuy rằng hắn ta bị đánh một trận nhưng mà trận đánh này thật đã. Còn người đàn bà đang ở nhà kia…

Chuyện về Tang Tiểu Lan và đàn ông nhà cô ta, đến ngày hôm sau Lâm Vãn Thanh mới biết được, cô nhớ lại một chút vào buổi chiều ngày hôm qua sau khi hai cậu nhóc ra khỏi cửa có biểu cảm vô cùng hưng phấn, còn có buổi tối ngày hôm qua, người nào đó rất ôn nhu, đôi mắt cô bỗng híp lại.

Buổi trưa cơm nước xong xuôi thì lại ngủ trưa rồi phơi khô khoai lang.

Hai cậu nhóc lại tranh thủ cơ hội chạy ra bên ngoài, Lâm Vãn Thanh thấy thế thì vội vàng bắt hai đứa lại: “Tiểu

Trạch, Tiểu Cảnh, hai con làm gì vậy?”

“Thím ơi, bọn con định ra ngoài chơi.

Hai cậu nhóc đứng thành hàng trước cửa, Cố Tiểu Nhị nhoẻn miệng cười.

“Đi chơi ở đâu?”

“Đi… Tìm Đại Đản Nhị Đản ạ”

“Đại Đản Nhị Đản ở nhà học rồi, thím Kim Hoa của các con buổi sáng có nói qua

“Con quên mất, là đi tìm Mãn Thương Lương Thương”

“Mãn Thương và Lương Thương đi bộ đội với bác Trương rồi.

Lâm Vãn Thanh cầm chổi lông gà trong nhà lại gần, đánh bốp bốp vài cái: “Không nghe lời, còn nói dối, hai con cứ đứng ở cửa cho thím”

Nói xong thì dắt Tiểu béo ú về phòng.

Hai cậu nhóc đành phải đứng ở cửa.

“Ngu ngốc, nói dối cũng không xong” Cố Trạch khinh thường em trai mình.

“Dám nói em ngốc à, sao lúc thím bắt được em thì anh không nói lời nào vậy?

“Em trước đó đã đào được nửa cái hố, lần này chắc chắn có thể khiến cho người phụ nữ đó té gãy chân, thế mà lần này lại không đi được.” Cố Tiểu Nhị tức giận nói.

Hai nhóc con này nhất định ra ngoài là để đào hố Tang Tiểu Lan, đứng một lúc lâu là xứng đáng.

Còn có Cố Hoài An, anh ấy ở bộ đội đánh người, khi về cũng phải nói chuyện với anh ấy.

Vì thế, chờ đến buổi tối khi Phó đoàn trưởng Cố trở về, Tiểu béo ú quậy không muốn ngủ, Lâm Vãn Thanh phải kể chuyện xưa cho Tiểu béo ú, rồi lại phải thơm Tiểu béo ú.

Tiểu Cố An cười khanh khách một lát, sau đó thì ngoan ngoãn đi ngủ.

Chờ đến khi thanh tĩnh, Lâm Vãn Thanh chuẩn bị nói chuyện với Phó đoàn trưởng Cố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play