Cố Hoài An thì bận rộn trong quân đội, bọn nhỏ không thích nghe, cô cũng không có hứng thú gì.

Nếu như không phải hôm đó bọn nhỏ đùa nghịch radio, cô cũng bồi mấy đứa cùng nghe, nếu không bây giờ cũng không biết kết quả thế nào đây.

Chị dâu Trương gật đầu, đúng lúc trong nhà còn phiếu radio, để mấy hôm nữa chị để Lão Trương đi mua một đài radio về, để rảnh rồi không có chuyện gì làm thì cả nhà sẽ cùng nghe phát thanh, nghe nhiều để tăng kiến thức cũng có thể nghe dự báo thời tiết.

Lâm Vãn Thanh đồng ý, cả hai lại tán gẫu một chút. Chị dâu Kim Hoa không chịu nổi tịch mịch nên cũng chạy qua nhà chơi, đằng sau chị ấy có phó Tham mưu trưởng Tôn lẽo đẽo đi theo sau.

Mấy người đàn ông nói chuyện phiếm ở bên ngoài, nhóm Lâm Vãn Thanh nghe thấy chị dâu Kim Hoa nói cô ấy đói, từ khi mang thai đứa thứ ba này, cái miệng cô ấy vô cùng thèm ăn, ăn nhiều mà đói cũng nhanh.

Cái khác có thể không thích ăn nhưng lại cực thích ăn tương ớt, thật sự là không cay không vui.

Chị dâu Trương nghe xong cười nói, trai chua gái cay, đứa bé này là một cô gái nhỏ rồi.

Phó Tham mưu trưởng Tôn nghe vậy thì cười toe toét vui vẻ đến nỗi không khép miệng lại được, trong nhà đã có hai đứa con trai, hắn nằm mơ cũng muốn có một khuê nữ ngoan ngoãn tri kỷ.

Đối với chuyện này, phó đoàn trưởng Cố và doanh trưởng Trương đều tỏ vẻ đồng ý, con gái nhỏ trắng trắng mềm mềm là áo bông nhỏ tri kỷ, con trai thối đều là đến đòi nợ.

Một đám con trai thối trong nhà: “”

Đợi các chị dâu cùng mấy ông chồng của họ đi trở về, gió ở bên ngoài thổi càng lúc càng mạnh hơn.

Lâm Vãn Thanh làm mì tương trộn đơn giản, gà và vịt trong nhà họ đã chuyển đến phòng bên cạnh, cả nhà ăn sớm rồi vệ sinh đi ngủ.

Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ giông tố kéo đến, tiếng sấm vang trời.

“Răng rắc” một tiếng, một tia chớp đánh xuống, xung quanh bỗng chốc sáng như ban ngày.

Cảnh Hồng Mai đang ngủ say ở nhà, đột nhiên nghe tiếng sét đánh, trong nhà tối om bỗng nhiên có mấy viên

gạch ngói rớt xuống, tiếp đó là mưa to ào ào đổ xuống nền đất, văng lên khắp giường.

Nước mưa trực tiếp dội cho cô ta tỉnh ngủ.

Cái gì đây?

Cảnh Hồng Mai ngước mắt lên nhìn, há hốc trợn tròn mắt, má ơi nhà bị dột mất rồi!

Cảnh Hồng Mai nhanh chóng bò dậy, mưa trên nóc nhà ngày càng lớn, nếu không biết đây là nhà họ, cô ta còn tưởng đang ở Thủy Liêm Động.

“Lão Vương, mau dậy đi! Nhà mình dột rồi!”

Cảnh Hồng Mai mất một lúc mới phát hiện ra. Những nơi bị dột trong nhà đã không phải chỉ một nơi, nhiều nơi khác cũng đã bị dột. Trong nhà chứa rất nhiều vũng nước mưa.

Không thể xử lý hết mấy chỗ dột, cô ta cầm một cái thau đi hứng chỗ mưa dột nhiều nhất.

Trong phòng tí tách tiếng nước, ngoài trời lại đánh thêm một đạo tiếng sấm, Vương Thiên Phú lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Hả, sao lại thế này?”

Sao nhà lại bị dột rồi!?

Hắn vươn tay mò mẫm bật đèn, nhưng cầm cái dây kéo mãi mà đèn chẳng sáng, Cảnh Hồng Mai bưng cái thau đi tới, tức giận nói: “Cúp điện rồi, anh chậm nến đi”

Vương Thiên Phú lại đi mò que diêm để châm nến, đợi đến khi có ánh sáng trong căn nhà.

Hai vợ chồng mới thực sự bàng hoàng.

Trên mái nhà họ có một cái lỗ to tướng, ở giữa như một cái sàng, nước ào ào chảy vào trong nhà. Ngoài trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ. Chỉ chốc lát sau trong phòng đã trở thành một dòng sông nhỏ.

Ngoài cửa sổ gió thét gào, bóng cây lay động.

“Lão Vương, làm sao bây giờ?”

Cảnh Hồng Mai hiện tại thật sự đã c.h.ế.t lặng. Cô ta đâu ngờ lời của người phụ nữ Lâm Vãn Thanh kia đã trở thành sự thật. Chẳng phải chỉ là một cơn mưa thôi sao? Sao có thể khiến nóc nhà cô bị dột?

Song cô ta đâu biết rằng, căn nhà cô ta đang ở này đã được xây từ mấy năm trước, lúc mà tài chính quân khu bị thắt chặt, nhà xây đều sử dụng thân cây cao lương làm xà, bên trên đắp mái ngói, hàng rào thì đều là bằng tre.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play