Đời trước cô cũng vì lần bị thương này mà quay về nhà tu dưỡng.
Người nhà của cô là một gia đình giả tạo, Phùng Nam nghĩ đến đủ loại chuyện mình gặp ở đời trước, ánh mắt cô trở nên kiên định mà cố chấp.
Đời trước, cô vì cái gọi là nhà này mà cống hiến hết thanh xuân, cống hiến gần như tất thảy, nhưng kết quả thìsao, chẳng nhận lại được một cái gì cả.
Vốn dĩ cho rằng sau khi thoát khỏi cái nhà này, mọi chuyện hết thảy sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Ai có thể ngờ lúc cô chuẩn bị thi đại học, Phùng Diệu Tổ tìm đến tận nơi, hắn ta yêu cầu cô cấp phí phụng dưỡng bố mẹ nhưng cô không đồng ý nên đã bị Phùng Diệu Tổ đánh một trận.
Sau đó cơ thể trở nên yếu đi rất nhiều, cứ hở ra là ngất nên chỉ có thể từ bỏ giấc mộng đại học. Sau nữa cô lấy Cố Hoài An, bởi vì cơ thể yếu ớt nên cũng không thể sinh hoạt vợ chồng được, hai vợ chồng tên
trọng nhau như khách, cô chăm sóc ba đứa nhỏ Cố Trạch, Cố Cảnh và Cố An, Cố Hoài An đối xử với cô cũng khá tốt.
Đời trước cô sống đến bảy mươi tám mươi tuổi, xem như là tuổi già an ổn.
Lúc đó, Cố Hoài An đang ở nước ngoài, cô ở trong nước làm bạn cùng với ba đứa nhỏ.
Vốn tưởng rằng cả đời này cứ như vậy là xong,
Ai ngờ ông trời có mắt, cô còn có cơ hội sống lại!
Nếu như đã có thể sống lại, cô phải tóm lấy cơ hội này, phải khiến cho người nhà họ Phùng trả giá xứng đáng! Cả đời này của cô sau đó sẽ là sự tự do, từ nay về sau, cô sẽ chỉ sống vì bản thân mình mà thôi!
Bên phía quân khu, nhà họ Cố xảy ra một chuyện.
Người gặp chuyện không may là Cố Tiểu Nhị, thằng bé này không nghe lời nên đã gây ra chuyện.
Đêm qua Lâm Vãn Thanh bị “hành hạ” cả một đêm, mới sáng còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng Cố Tiểu
Nhị gào khóc thảm thiết.
“Thím ơi eo của con, eo của con sắp rơi rồi.
“Thím ơiiiii!”
“A!”
Lâm Vãn Thanh bỗng nhiên tỉnh giấc, nhảy ra khỏi lòng Cố Hoài An.
“Chuyện gì vậy?”
Hiếm khi Cố Hoài An vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy vợ luống cuống tay chân mặc quần áo.
“Tiểu Cảnh gọi em đấy. Em phải đi xem
Lâm Vãn Thanh mặc váy, chân mềm nhũn ngã xuống giường, cảm nhận được cơn mỏi nhừ của cơ thể, cô quay
đầu lại trừng mắt liếc nhìn cái người nào đó.
“Đàn ông thối khốn khiếp!”
Cố Hoài An: “”
“Tiểu Cảnh làm sao vậy?”
Lâm Vãn Thanh vội vã ra ngoài, Cố Tiểu Nhị cởi trần mặc quần lót đang lăn lộn trên giường: “Thím ơi, đau, lưng, con đau quá, đau quá”
Lâm Vãn Thanh nhìn thấy cái chiếu trải trên giường, trong lòng lộp bộp, lời nói ra mang theo sự nghiêm khắc.
“Tiểu Cảnh, không phải tối qua thím lấy cái chiếu trên giường con đi rồi sao, làm sao lại trải lên nữa?”
Cố Tiểu Nhị lăn lộn ấp úng nói: “Trời nóng quá con không ngủ được nên con lén ấy về.
Cái thằng nhóc này!
Lâm Vãn Thanh vừa đau lòng vừa tức giận, mấy hôm nay trời trở lạnh, bọn nhỏ trong nhà vẫn còn ngủ chiếu vào buổi tối, lại không thích mặc quần áo ngủ, đều ngủ với lưng trần và quần lót.
Lúc thời tiết nóng còn có thể ngủ chiếu, trời lạnh, Lâm Vãn Thanh thay chiếu cho bọn nhỏ, đổi thành giường gỗ đơn cũ.
Không ngờ cậu nhóc này lại lén cầm chiếu đến thay.
Đây là đông cứng đấy, không đau mới lạ!
Trước kia Mãn Thương nhà chị dâu Trương ham lạnh nên lén ngủ chiếu, hôm sau cũng kêu gào đau đớn. Chị dâu
Trương cũng không khách sáo, đánh cậu nhóc một trận trước, sau đó dùng lá ngải ngâm nước nóng để cho Mãn Thương ngâm mới khỏi.
Lâm Vãn Thanh không nỡ xuống tay, nhưng điều đó không có nghĩa đại diện cho Phó đoàn trưởng Cố không thể xuống tay.
Cũng may trong nhà còn có chút lá ngải khô nên cô đành đun nước lá ngải rót vào trong thùng nước trước. Phó đoàn trưởng Cố xách Cố Tiểu Nhị đang gào thét đau đớn vào trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, sau đó chính là tiếng kêu như heo ngốc của Cố Tiểu Nhị.
Lâm Vãn Thanh quay mặt sang chỗ khác che lỗ tai của Tiểu béo ú, cảm thấy cậu nhóc này không quản không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT