25.

Lâm Niệm Dao trốn khỏi Tạ phủ rồi.

Ả ta tưởng rằng mình đã may mắn trốn được, lại không hề biết Tạ Chi Hành đã đứng ở tầng lầu phía trên nhìn ả chạy ra.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Lâm Niệm Dao chạy về phủ Trưởng Công chúa, lại bị thủ vệ ném ra ngoài, ả đã thay đổi quá nhiều, người trong phủ đều không nhận ra ả ta. Cho đến tận khi quản gia tự mình đi tới, mới nhận ra đây đúng là đại tiểu thư vốn được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Lâm Niệm Dao mặc kệ sự phản đối của Trưởng Công chúa mà chạy đến Tạ phủ làm tiện thiếp, Trưởng Công chúa rất tức giận, vẫn luôn không hề chủ động hỏi thăm ả, nhưng vẫn cho rằng ả sống không tệ, dù sao trên danh nghĩa dù có là một tiện thiếp, nhưng xuất thân lại cao quý, ai có thể bắt nạt được ả chứ.

Không ngờ ả lại khốn khổ như thế, phải chạy trốn về nhà.

Trưởng Công chúa vừa kinh ngạc vừa uất ức, dẫn ả tới hỏi tội Tạ Chi Hành, nhưng bà ta lại quên mất rằng Tạ Chi Hành đã không còn là Thám Hoa lang không quyền không thế mới vào triều đình nữa rồi.

Bây giờ, hắn đã là Tể tướng đương triều, hơn nửa văn thần ngoài kia đều là thủ hạ của hắn, sau lưng còn có bao nhiêu người về dưới trướng hắn thì cũng không biết được.

Tạ Chi Hành là người mà hiện tại bà ta không hỏi tội nổi.

Trưởng Công chúa lại xách Lâm Niệm Dao đi tìm Thánh thượng. Những năm gần đây, Thánh thượng say mê thuật trường sinh, ngày ngày nhốt mình trong cung luyện đan với thuật sĩ, không màng chính sự, cả người cũng ngày càng mắt điếc tai ngơ, mơ mơ hồ hồ.

Thấy cháu gái mình từng yêu thương khi xưa, ông ta cũng chẳng mặn mà gì, còn không kiên nhẫn mắng bọn họ quấy rầy ông ta luyện đan.

Nghe Lâm Niệm Dao lải nhải kể khổ xong, Thánh thượng liền phân phó qua loa cho người đi tìm hiểu một chút, sau đó liền phát hiện ra Tạ ái khanh đối với đứa cháu không ra thể thống gì này của mình vô cùng tốt, hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Vì thị thiếp trong phủ lén bắt nạt ả, thế là đuổi thị thiếp đi. Thấy ả ta mang thai, dù không phải con mình cũng vẫn chăm sóc tử tế. Cháu gái mình sinh ra một thai chết, hắn còn đem đi chôn… Quả thực là người tốt nhất trên đời này còn gì nữa!

Đúng vậy, Tạ Chi Hành đã sai người chôn cất thai chết kia cẩn thận, thứ bị chó ăn thật ra là một con lợn sữa, được bọc trong tấm vải, trời tối nên Lâm Niệm Dao không phát hiện ra.

Thánh thượng cho là Lâm Niệm Dao vì khó khăn lắm mới sinh được lại là một thai chết nên đã hóa điên, ngày nào cũng tưởng tượng ra mình bị Tạ Chi Hành hãm hại.

Ông ta ban cho Tạ Chi Hành rất nhiều đồ thưởng làm đền bù, sau đó ra lệnh bắt Trưởng Công chúa giam Lâm Niệm Dao lại, đừng để xổng ra ngoài làm khùng làm điên.

Trưởng Công chúa đóng cửa ném đồ giải tỏa cơn giận, bỗng nhiên lại hơi hoảng loạn.

26.

Hoàng đệ từ trước đến nay nói gì nghe nấy đã bắt đầu từ chối bà ta, thế lực trong triều không hiểu sao đã bị chặt đứt hơn phân nửa, quyền lực của Tạ Chi Hành ngày càng mạnh, địa vị của phủ Trưởng Công chúa đã không còn cao như lúc trước.

Bà ta còn nhận ra Tạ Chi Hành chính là một con rắn độc, ôm một lòng đầy ác ý với hai mẫu tử bà ta. Lời của Lâm Niệm Dao, người khác không tin, nhưng người làm mẫu thân như bà ta sao lại có thể không tin.

Mọi người đều nói Tạ Tể tướng hiền hòa nhã nhặn, hai mẫu tử nhà này đã hiểu cảm giác ai cũng say mình mình tỉnh như thế nào rồi.

Trưởng Công chúa bắt đầu nảy sinh cảm giác nguy cơ, khi Thánh thượng tỏ ra thiếu kiên nhẫn với bà ta và sự đàn áp vô tình hay cố ý của Tạ Chi Hành, cảm giác nguy cơ này dần trở nên mãnh liệt hơn, cuối cùng, Trưởng Công chúa quyết định đánh liều hợp mưu với thân vương tạo phản.

Hoàng đệ này đã không nghe lời, vậy đổi một hoàng đệ khác ngoan ngoãn hơn đi.

Bà ta tưởng rằng mưu kế của mình kín kẽ không một khe hở, lại không biết từng hành vi cử chỉ của mình đều bị Tạ Chi Hành đặt dưới tầm mắt, còn âm thầm hỗ trợ bà ta một chút.

Thân thể Thánh thượng càng ngày càng kém, còn có hôm sáng sớm đã ngất xỉu trên triều, ngự y trong cung đều nói Thánh thượng e là không còn nhiều thời gian, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, trong triều rối tinh rối mù.

Trưởng Công chúa cho rằng đã đến thời cơ, quyết định nhanh chóng cùng thân vương xông lên bức vua thoái vị. Vừa vào đến trong cung liền bị Tạ Chi Hành mang theo người ngựa vây quanh, Thánh thượng vốn không tỉnh được trong mồm thái y lại tỉnh táo khỏe re, tức giận đến run rẩy chỉ vào bọn họ:

– Tạ ái khanh nói các ngươi rắp tâm bất trung, trẫm còn không dám tin, mới dùng cách hắn nói thăm dò một chút, thế mà các ngươi lại thực sự mưu đồ tạo phản!

Trưởng Công chúa và thân vương bị biếm thành dân thường, hạ ngục cả đám, ngay cả Trấn Quốc đại tướng quân đang ở biên cương cũng bị liên lụy, tước đi chức vị.

Tạ Chi Hành đảm nhiệm việc quét sạch tàn dư của phản tặc, máu nhuộm đỏ một góc kinh thành.

Lúc này, Thánh thượng thực sự đã tức quá mà ngã bệnh, lại thêm đan dược lâu ngày tích lũy độc tính trong cơ thể, thế là bệnh không dậy nổi, trong triều trong tối ngoài sáng đều là tranh đấu.

Tạ Chi Hành lúc này mới theo phương thức của Trưởng Công chúa, cũng tiến hành mưu phản, bức vua thoái vị.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.

Vẫn là dùng chiêu thức giống như đi săn, lại tràn đầy vẻ trào phúng.

Thánh thượng run rẩy muốn ngồi dậy, người trung thành bên cạnh lại chết hết trong đợt thanh trừng lần trước rồi, nhìn bốn phía không ai có thể dùng được. Ông ta run lập cập, suýt nữa thì tắt thở, Tạ Chi Hành lại không cho ông ta chết, bằng mọi giá cứu ông ta sống dậy.

Sau đó ném vào cùng phòng giam với Lâm Niệm Dao và Trưởng Công chúa.

Tạ Chi Hành nhàn nhã đùa nghịch nỏ trong tay, sau lưng là một đám người hầu đã chuẩn bị sẵn các loại công cụ tra tấn, dùng giọng điệu như bàn luận về thời tiết để nói với bọn họ:

– Ba người các ngươi, chỉ có một kẻ được sống.

Hắn tiện tay ném một con dao găm vào trong.

27.

Lúc trước Lâm Niệm Dao giết hại ta còn không phải là do được Trưởng Công chúa và Thánh thượng dung túng đấy sao, cho nên bọn họ cũng có tội.

Chỉ bằng một câu, Tạ Chi Hành bắt buộc bọn họ tự giết lẫn nhau.

Ba con người chửi rủa, chỉ trích nhau, tranh nhau dùng dao găm tấn công nhau, xé nát tất cả thể diện và tôn nghiêm, những khuôn mặt xấu xí ghê tởm, đâu còn dáng vẻ cao ngạo ban đầu nữa.

Tạ Chi Hành thấy xong, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Vào thời điểm bọn họ sắp giết chết người thân của mình, Tạ Chi Hành bắn thủng bàn tay của từng người một, khiến bọn họ buông dao xuống, để tất cả đều sống sót, sau đó chặt tay bẻ chân làm thành người lợn, nhốt vào căn phòng tối không thấy ánh mặt trời.

Cố ý xếp họ cạnh nhau, để họ dễ dàng tổn thương lẫn nhau.

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào láo nháo, Tạ Chi Hành mang theo một thân tanh nồng mùi máu đi ra ngoài, thấy phủ đệ đã bị một đội quân bao vây.

Vị đại tướng quân đã bị bãi miễn chức vụ, uy tín trong quân đội vẫn còn, nghe nói Thánh thượng ở kinh thành gặp nạn, liền vượt ngục mang quân đến cần vương (9).

(9) Cần vương: giúp vua, mang danh nghĩa phò vua cứu nước

Đúng là trung thành ngu ngốc, bảo sao ông ấy nắm trong tay binh quyền lớn đến thế, uy tín lại cao như vậy mà chỉ cần Thánh thượng mở mồm nói bãi miễn là bãi miễn, không hề lo sợ ông ấy sẽ phản kháng.

Đao kiếm kề xung quanh cổ, Tạ Chi Hành vẫn ung dung thản nhiên, đại tướng quân kêu hắn thả Thánh thượng, hắn bèn dẫn ông đến căn phòng tối.

Thấy bộ dạng thê thảm của Thánh thượng, đại tướng quân căm phẫn tột độ, chỉ muốn chém chết tên nịnh thần này ngay tại chỗ.

Tên nịnh thần thế mà lại đưa cho ông một phong thư.

Đại tướng quân xem xong liền ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play