Sau khi Tôn lão nhị bò dậy, híp mắt cười nói: “Vương phi, thảo dân còn chuẩn bị cho con chó này mấy bộ xiêm y cùng một ít thức ăn, bây giờ liền đi lấy tới cho ngài, ngài chờ một lát a!”
Nói xong không đợi Diêu Ấu Thanh mở miệng xoay người liền đi.
Hắn mới vừa vừa đi, lập tức có người khác xúm lại lại đây.
“Vương phi, đèn lưu li này là hạ lễ ta chuẩn bị cho đại hôn của ngài cùng Vương gia!”
“Vương phi, thịt khô này thỉnh ngươi nhận lấy!”
“Vương phi, ta nơi này có viên dạ minh châu.
”
“Vương phi, thịt thỏ nướng này……”
“Nướng thịt thỏ cái gì? Vương Cẩu Thặng ngươi cút sang một bên đi!”
“Vương phi……”
“Vương phi!”
Đám người cơ hồ đem Diêu Ấu Thanh bao phủ xung quanh, thanh âm của nàng càng thêm không có ai nghe được.
Quỳnh Ngọc bị chen lấn ngã trái ngã phải, gân cổ lên hô to: “Vương phi có chuyện muốn nói!”
Đám người tức khắc an tĩnh xuống.
Diêu Ấu Thanh đứng vững, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Cảm tạ ý tốt của mọi người, nhưng đã là hạ lễ cho đại hôn, há có đạo lý để ta tự mình nhận lấy? Mấy thứ này của các ngươi còn cần Vương gia xem qua, đáp ứng thì ta mới có thể thu vào, bằng không ta là ngàn vạn không dám lấy về.
”
Những lời này lúc sau bị đám người nhỏ giọng nghị luận lên, có người ở phụ cận nói thầm: “Chính là biết Vương gia khẳng định sẽ không thu, cho nên chúng ta mới muốn đưa cho vương phi ngài.
”
“Đúng vậy,” một bên lập tức có người nói tiếp, “Tĩnh Viễn Quân cũng quản giáo rất nghiêm, không chịu giúp chúng ta cầm đồ vật, bằng không sẽ bị xử trí theo quân pháp, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vương phi ngài có thể thu!”
Diêu Ấu Thanh nghe xong, mày đẹp lại hơi chau, đầu lắc giống như trống bỏi: “Đã là như thế, ta đây liền càng không thể thu!”
Mọi người thấy thế, mặt lộ vẻ do dự, có người đơn giản trộm đem đồ vật buông xuống, xoay người muốn đi.
Diêu Ấu Thanh nhìn thấy vậy, vội vàng ngăn trở, cũng không biết những người này nghe thấy hay là không nghe thấy, cúi đầu đi càng nhanh.
Diêu Ấu Thanh gấp vô cùng, cho người đưa đồ lại cho bọn hắn mang trở về, nhưng đồ vật rất nhiều, hạ nhân ít, sao có thể đưa kịp?
Quỳnh Ngọc thấy thế hít sâu một hơi, gào lên: “Vương phi nói các ngươi đứng lại!”
Thanh âm đinh tai nhức óc, lại mang theo vài phần thanh thúy của nữ hài tử mới có, nhưng cũng làm màng tai sinh đau.
Mấy người đã xoay người bị chấn động rụt rụt cổ, sợ Diêu Ấu Thanh thật sự tức giận, không thể lại làm bộ như không nghe thấy, ngượng ngùng mà xoay người lại.
Diêu Ấu Thanh lúc này mới nói: “Ta tuy rằng còn chưa cùng Vương gia thành thân, nhưng bệ hạ nếu đã tứ hôn, ta cùng Vương gia chính là nhất thể.
Đồ vật Vương gia không cho thu, ta trăm triệu không thể thu, bằng không chẳng phải là làm hỏng quy củ cả Vương gia định ra? Cho nên còn mong đại gia đem đồ vật lấy về đi thôi.
”
“Ngài không cần giữ quy củ a” có người cười hì hì nói, “Ngài là vương phi a!”
Diêu Ấu Thanh lại lần nữa lắc đầu, khuôn mặt còn hiện tính trẻ con lại có vài phần trịnh trọng.
“Nguyên nhân chính là vì ta là Tần Vương phi tương lai, cho nên mới càng không thể làm như vậy.
Không có đạo lý người khác đều có thể tuân thủ, ta lại đi phá hư, ta đây còn tính là vương phi cái gì nữa?”
Lời này làm cho mọi người sửng sốt một chút, ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, không biết nên như thế nào cho phải, nhưng như cũ không ai nguyện ý đem đồ vật lấy về.
Chu mụ mụ thấy thế đứng ra nói: “Còn xin mọi người thông cảm cho tiểu thư của chúng ta, nàng từ kinh thành xa xôi gả đến đây, mới tới Thượng Xuyên, nếu còn chưa có vào cửa liền làm hỏng quy củ của Vương gia, chẳng phải muốn bị Vương gia ghét bỏ sao?”
“Nàng chỉ là một tiểu cô nương, đã phải rời xa cha mẹ thân nhân, sau này ở chỗ này có thể dựa, cũng chỉ có Vương gia, nếu bị Vương gia ghét bỏ, nàng lại nên làm như thế nào a?”
Dứt lời liền làm thi lễ: “Mong các hương thân thông cảm.
”
Đám người Quỳnh Ngọc lập tức uốn gối đi theo: “Mong các hương thân thông cảm.
”
Mọi người vội vàng né tránh không chịu nhận, lại đi nhìn xem Diêu Ấu Thanh.
Diêu Ấu Thanh vóc người nhỏ xinh, mặt mày thanh tú, tuy rằng dáng người đứng thẳng ở nơi đó, lại như cũ có vài phần non nớt.
Nữ hài tử nhìn qua nhu nhược đáng thương như vậy, đã gả xa lại còn bởi vì bọn họ mà mất đi sủng ái của trượng phu, kia xác thật là có chút không thể nào nói nổi.
Thời điểm bọn họ do dự, Chu mụ mụ đưa mắt ra hiệu cho Quỳnh Ngọc.
Quỳnh Ngọc hiểu ý, lập tức cầm lấy một phần lễ vật gần đó nhất trả lại cho người vừa mới đem nó ném xuống.
Những người khác thấy thế cũng hiểu được, đem lễ vật khác cũng trả trở về.
Lần này không có người nào lại kiên quyết không thu nữa, cũng không có người nhân khi bọn họ không chú ý lại đem lễ vật bỏ lại, nhưng mặc dù lễ vật được trả trở về, đám người vẫn như cũ không chịu rời đi.
Có người lẩm bẩm nói: “Nhưng chúng ta thật sự muốn gửi đến một phần tâm ý a……”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng chỉ là muốn gửi một phần tâm ý, chúc mừng Vương gia đại hôn.