Thời tiết rét đậm, một hồi tuyết lớn che khuất ngói lưu ly hoàng thành, cung điện nguy nga càng hiện lên trang trọng.
Một tiểu hoàng môn xuyên qua cửa sơn son, trải qua đường đi hẹp dài, vội vã hướng đi đến tẩm cung của hoàng đế, bước chân chạy nhanh như bay, ở giữa thời tiết băng thiên tuyết địa lại sinh đi ra một thân mồ hôi, thẳng đến trước cửa cung mới ngừng lại, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, sửa sang lại trang dung một phen, cho người thông bẩm xong mới cúi đầu đi vào.
“Khởi bẩm bệ hạ, Tần Vương đã đến Ngõa An Câu, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành.
”
Hắn vào cửa liền thấp giọng nói, mi mắt buông xuống, nhìn mũi chân của chính mình, phảng phất như không có ngửi được không khí tràn ngập hương vị hủ bại.
Cái loại hương khí đặc thù này, chỉ có xuất hiện ở hơi thở của lão nhân sắp chết, mặc dù đã dùng Long Tiên Hương tốt nhất, cũng không che đậy được.
“Ngõa An Câu a……”
Nam nhân nằm ỷ ở trên long sàng lẩm bẩm một câu, ánh mắt vẩn đục, hốc mắt hãm sâu, xiêm y trên người che không được thân hình gầy trơ cả xương, cổ tay rũ tại bên người tiều tụy như củi, làn da lấm tấm đốm nâu trải rộng.
Đây là hoàng đế thứ tư của Đại Lương triều, đăng cơ chỉ mới có 5 năm, Ngụy Phong.
Lại nói tiếp, Ngụy Phong năm nay cũng bất quá chỉ mới 45 tuổi mà thôi, nhưng nhìn qua lại như là lão nhân bảy tám chục tuổi.
Có lẽ là vì đến 40 tuổi mới đăng cơ, hắn rất sợ chính mình không thể trường thọ giống tiên đế, vì thế sau khi đăng cơ, vẫn luôn tận sức với hai việc.
Một là nghĩ mọi cách diệt trừ những huynh đệ trẻ trung khoẻ mạnh đối với hắn có uy hiếp.
Hai là tìm kiếm con đường trường sinh, muốn chính mình thật sự có thể vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Nhưng đám gọi là “Thiên sư” kia, luyện ra đan dược, không những không làm cho tuổi thọ của hắn kéo dài, còn làm cho thân thể hắn càng thêm hư bại, một năm trước bệnh nặng một hồi, suýt nữa mất đi tính mạng.
Dù cho hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại, không còn hồ đồ ăn đan dược, đem đám thiên sư kia cũng đều giết đi, nhưng thân thể ốm yếu lại đã mất lực xoay chuyển trời đất, mặc cho thái y nghĩ mọi cách, cũng chỉ kéo nhiều thêm một năm nữa mà thôi.
Hiện giờ vô luận như thế nào cũng chống đỡ không nổi nữa.
Tầm mắt hắn hướng ngoài nhìn nhìn ra cửa sổ, tựa hồ đang hồi ức cái gì đó, đôi mắt vẩn đục dần dần sáng ngời hơn một ít.
Ngõa An Câu kỳ thật nguyên bản cũng không gọi là Ngõa An Câu, là khi tiên đế tại vị, suýt nữa bị chính huynh đệ của mình soán vị, mà vị huynh đệ này, lúc trước cấu kết với đại doanh đóng quân ở ngoài thành Ngõa An, ở phía tây kinh thành, mới suýt nữa thuận lợi một đường công phá cửa thành phía tây kinh thành.
Sau đó tiên đế đem phản quân trấn áp, đem vị thi cốt Vương gia kia cũng ngũ mã phanh thây, chia thành năm phần, ở xung quanh thành Ngõa An thiêu cháy, tro cốt cũng không được thu lại, mà là mặc cho vạn người giẫm đạp, cũng đem tòa thành trì thay tên là Ngõa An Câu, ý tứ là “Chuột ở cống ngầm thì nên chết ở cống ngầm”.
( câu : nghĩa là mương, cống)
Sau này, Đại Lương triều liền nhiều thêm một cái quy củ, tất cả phiên vương hồi kinh, đều cần phải đi qua Ngõa An Câu, từ nơi này nhập kinh, để cho bọn họ nhớ rõ vị Vương gia năm đó, thi cốt không còn, là chết như thế nào, ở trong lòng cảnh giác, không cần sinh ra ý nghĩ xằng bậy không nên có.
“Lấy tốc độ của Thập Tứ, ước chừng chỉ ba ngày cũng liền đến đây rồi.
” Ngụy Phong ở trên giường chậm rãi nói.
Phụng dưỡng ở bên cạnh, Thái Tử Ngụy Thỉ gật gật đầu: “Thập Tứ thúc cùng ngài từ trước đến nay hòa thuận, biết được ngài bệnh nặng, nhất định sẽ đến sớm.
”
Ngụy Phong nghe vậy, tựa hồ như là muốn cười, lại bị một ngụm đờm chặn lại, hô hấp không thuận, giọng nói phát ra giống như thanh âm tiếng gió bị cắt, nghẹn đỏ mặt.
Ngụy Thỉ tự mình ôm ống nhổ đi qua, vỗ vỗ lưng cho hắn, thẳng đến khi hắn phun ra ngụm đờm, thuận khí xong, mới đưa ống nhổ giao cho hạ nhân, để cho bọn họ cầm đi xuống.