“Trẫm…… Cảm nhớ Tần Vương trấn thủ biên quan, nghiêm khắc báo đáp quốc gia, bảo vệ bình an một phương cho Đại Lương ta, tất nhiên, an nguy của biên cảnh rất quan trọng, lại cũng không thể…… vì việc công mà bỏ qua việc tư, không màng đến việc kéo dài huyết mạch hoàng thất.
” “Nay có Diêu thị, nữ nhi Diêu thái phó, hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung, trẫm ban cho ngươi làm vợ, không biết……”
Lời nói còn chưa nói xong, thái phó của Thái Tử Diêu Ngọc Chi, trước đó không hề biết gì, sắc mặt lền trắng bệch, đứng dậy run giọng nói: “Bệ hạ! Thần…… dưới gối thần cũng chỉ còn có một nữ nhi như vậy!”
Hắn năm nay đã 51 tuổi, trưởng tử cùng con thứ trước sau đều đã ly thế, hiện giờ chỉ còn sót lại một đưa con gái duy nhất mới mười bốn tuổi ở tại bên người, hoàng đế lại muốn đem nữ nhi duy nhất của hắn gả cho kẻ kia, gả xa đến tận biên quan?
Ngụy Phong nâng nâng mí mắt nặng nề, nhìn hắn một cái, hỏi: “Như thế nào? Diêu thái phó đây là không muốn sao?”
Diêu Ngọc Chi cắn chặt hàm răng, nắm bàn tay đang ẩn ẩn phát run, đốt ngón tay hiện lên xanh trắng, hồi lâu không thể nói ra lời gì.
Ngụy Phong thấy hắn không nói tiếp, lại đi nhìn xem Ngụy Hoằng: “Tần Vương nghĩ như thế nào?”
Ngụy Hoằng nhíu mày lại, sắc mặt cũng không quá tốt.
Hắn theo dư quang khóe mắt nhìn nhìn Diêu Ngọc Chi, lại nhìn nhìn Thái Tử đang trầm mặc không nói gì, cuối cùng mới ngẩng đầu, hơi có chút mạo phạm mà nhìn về phía Ngụy Phong, vị ca ca lớn hơn hắn hai mươi tuổi này.
Ngụy Phong nhìn thẳng hắn, không hề tránh né, muốn duy trì uy nghiêm đế vương của chính mình, nhưng bỗng nhiên cổ họng phát ngứa, làm hắn không kìm được một trận ho, không thể không dịch tầm mắt đi.
Có người đúng lúc mà đứng dậy, nói: “Vương gia, bệ hạ săn sóc ngài nhiều năm không có thê tử, đặc biệt tứ hôn cho ngài, ngài còn không mau lãnh chỉ tạ ơn?”
“Đúng vậy Vương gia, bệ hạ đã bệnh thành như vậy còn nhớ thương đến hôn sự của ngài, thù vinh ( vinh quang đặc biệt) như thế, ngài chẳng lẽ còn muốn cự tuyệt sao?”
Càng ngày càng nhiều người phụ họa, giống như đây là một cọc hôn sự tốt đẹp mĩ mãn vô cùng.
Ngụy Hoằng nhìn huynh trưởng, sắc mặt Ngụy Phong đã tái nhợt, sống lưng hơi gù, mắt thấy như sắp ngồi không nổi nữa, cuối cùng hắn nhắm mắt lại , trầm giọng nói: “Thần, lãnh chỉ tạ ơn!”
Trên triều vang lên một trận thanh âm chúc mừng, đối với Ngụy Hoằng, cũng đối với Diêu Ngọc Chi.
Nào nghĩ đến, Diêu Ngọc Chi tại trong tiếng chúc mừng sôi nổi này, sắc mặt lại xanh mét, trong ngực hắn như nổi lên một cỗ buồn đau không phát tiết ra được, hai mắt tối sầm, thẳng tắp đổ về phía sau.
Hoàng đế tứ hôn, thế nhưng khiến cho đại thần tức giận đến hôn mê bất tỉnh, truyền ra ngoài khó tránh khỏi thật không dễ nghe.
Không biết là ai phản ứng nhanh, hô một câu: “Diêu thái phó cao hứng đến ngất đi rồi!”
Ngay sau đó, thanh âm phụ họa sôi nổi vang lên, Diêu thái phó được mang đi chữa trị, hôn sự coi như đã định, không còn dị nghị.
~
Không đợi thánh chỉ chính thức hạ xuống, tin tức hoàng đế tứ hôn đã như gió mà nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Tại Diêu phủ, nha hoàn Quỳnh Ngọc chạy tiến vào sân, bất chấp hành động thất thố, trực tiếp vọt vào trong phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
“Chuyện gì lại gấp thành như vậy? Quy củ cũng không nhớ!” Vú nuôi Chu mụ mụ của Diêu Ấu Thanh quát lên.
Diêu Ấu Thanh đang ngồi luyện chữ cũng ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo mang theo ý cười nhợt nhạt, bên môi treo hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.
“Có cái gì thì chậm rãi nói thôi, đừng nóng vội.
”
Nàng tuy rằng đã mười bốn tuổi, nhưng vì dáng người nhỏ xinh, mặt mày thanh tú, nhìn qua so với tuổi tác thực tế tựa hồ còn nhỏ hơn một chút.
Khi nói chuyện, thanh âm mềm mại, vừa nhẹ lại mềm, cả người liền như nụ hoa ngày xuân mới nở trên cành, chọc cho người khác muốn trìu mến, cần phải tỉ mỉ che chở mới có thể thản nhiên nở rộ, bằng không chỉ cần gặp một trận mưa gió, đều có khả năng từ trên cành rớt xuống đất.
Quỳnh Ngọc bình thường sợ nhất là Chu mụ mụ, lúc này lại cũng không còn quan tâm gì nhiều, đầy mặt kinh hoàng, đối với Diêu Ấu Thanh nói: “Trong cung truyền đến tin tức, nói là…… Nói là bệ hạ trên triều hạ chỉ tứ hôn, đem ngài…… Hứa gả cho Tần Vương điện hạ!”