Sầm Phi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Phó Tranh rời đi, hắn không thể hiểu được Phó Tranh muốn làm gì, rõ ràng ngày thường thái độ rõ thờ ơ sao giờ lại còn quan tâm đến hắn như thế?
Tới tối Phó Tranh nói với vợ chồng Sầm gia về việc mới mời cho Sầm Phi một giáo viên âm nhạc, mẹ Sầm rất vui vì chuyện này, còn nói chờ Sầm Phi học giỏi rồi nhất định phải đàn cho bọn họ nghe.
Sầm Phi mỉm cười đồng ý.
Mà khi Sầm Phi trở về phòng ngủ thấy đôi dép con thỏ màu xám mới dưới chân giường, hắn liền ôm đôi dép lên toét miệng cười một lúc lâu.
Ngày hôm sau, khi Trần Hân Dao đến hai cây đàn hạc mà Phó Tranh đặt vẫn chưa được giao tới, Trần Hân Dao đã kể cho Sầm Phi nghe về lịch sử của nó và khá nhiều tác phẩm nổi tiếng liên quan, còn dạy thêm một số lý thuyết khác.
Sầm Phi thực sự không biết nhiều về những kiến thức này, kiếp trước hắn chỉ tùy tiện đàn hai ba lần, thậm chí còn không biết là hay hay dở.
Những ngày sau đó hai người dành gần như toàn bộ thời gian ở trong phòng khách, Sầm Phi cảm thấy cô gái Trần Hân Dao này thực ra cũng không tồi, Sầm Phi bị sự hiểu biết về âm nhạc của cô làm cho kinh sợ, mặc dù đối với lĩnh vực âm nhạc hắn không có nhiều kiến thức lắm nhưng cũng không ngăn được việc hắn cảm thấy Trần Hân Dao cực kỳ tài giỏi.
Sầm Phi vừa ăn bánh Tuyết Mị Nương, vừa trộm liếc nhìn Trần Hân Dao bên cạnh, hắn cảm thấy có thể mình nghĩ sai, có lẽ cô gái này không tệ như trong cốt truyện.
*Bánh Tuyết Mị Nương: bánh trứng chảy ngàn lớp
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT