Sầm Phi cảm thấy trái tim mình lạnh buốt, nơi đó dường như bị Phó Tranh cầm một cây thương dài tự tay khoét một lỗ, bên ngoài gió lạnh gào thét hung hăng dội vào vết thương trong ngực.
Tới hiện tại, mọi thứ đều đang diễn ra theo cốt truyện mà Vô Tướng đã đưa cho, Sầm Phi thật sự không còn cách nào tự an ủi mình nữa.
“Bảo bối sao vậy?” Phó Tranh đứng bên cạnh thấy Sầm Phi cau mày, hắn khom người ôm lấy ngực mình, giống như đang chịu đựng một nỗi đau nào đó rất lớn, Phó Tranh đột nhiên trở nên nóng nảy, vội vàng bước tới bên Sầm Phi, ôm hắn vào trong l*иg ngực mình.
Phải mất một lúc Sầm Phi mới lắc đầu với Phó Tranh đang đỡ mình, sau đó chậm rãi đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tranh trước mặt, hóa ra trước nay hắn đều không hiểu anh, thì ra anh thật sự không hề thích mình.
Hắn mấp máy môi, do dự hồi lâu rồi hỏi Phó Tranh: “Anh…… Muốn để cô Trần dạy nhạc cho em sao?”
“Đúng vậy, làm sao thế? Không phải mấy hôm trước bảo bối nói với anh là muốn học nhạc cụ sao?” Nhìn sắc mặt Sầm Phi không tốt lắm, tay phải Phó Tranh vỗ nhẹ sau lưng Sầm Phi, đau lòng nói: “Nếu không muốn học thì không học nữa.”
“Được.” Sầm Phi đột nhiên đáp.
“Hử?” Sầm Phi phản ứng quá nhanh, hoàn toàn không giống dáng vẻ chậm nửa nhịp thường ngày, khiến Phó Tranh hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được Sầm Phi vừa nói gì.
“Học một cái cũng tốt.” Sầm Phi cúi đầu nhìn hai cái tai dài trên đôi dép màu xám dưới chân, hắn hơi di chuyển chân một chút lông mềm trên tai sẽ rung lên. Đôi dép này là năm ngoái Phó Tranh mua cho hắn, lông bên trong kỳ thật đã không còn mềm mại thoải mái như thời điểm mới mua nữa, trước kia mỗi lần chuẩn bị bước vào mùa đông, Phó Tranh đều sẽ mua cho hắn một đôi dép con thỏ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play