Mưa rả rích suốt bốn ngày mà không có dấu hiệu dừng lại. Trước khi ra ngoài, Thẩm Húc xem dự báo thời tiết, nói rằng trời sẽ còn mưa tiếp ít nhất một tuần nữa.
Hôm nay công việc kết thúc suôn sẻ, Du Thanh Thời không bám riết lấy tiến độ dự án của hắn nữa, hắn nhìn đồng hồ, chuẩn bị về sớm.
Điện thoại có vài tin nhắn WeChat, hắn còn chưa kịp trả lời.
【 Bao giờ về? 】
【 Thẩm Húc, về mau đi 】
【 Không là bị Nguyễn Tri Lạc ăn mất đấy 】
【 Nhưng mà em không cho cậu nhóc ăn đâu, yên tâm, đều là của anh 】
Giản Tranh không biết từ khi nào lại thích dùng sticker, mỗi câu nói đều kèm theo một sticker hoạt hình cực kỳ dễ thương.
Tan sở lúc sáu giờ kém, Thẩm Húc bắt taxi về nhà.
Nếu không phải vì điều hòa trong xe lạnh lẽo đến rợn người thì cảnh trời tối đen như mực ngoài kia hẳn đã khiến hắn ngỡ đang giữa mùa đông.
Mấy ngày nay, Giản Tranh rất thích dẫn Nguyễn Tri Lạc đến nhà hắn. Đôi khi hắn tan làm rất muộn, Giản Tranh sẽ tự mình rời đi, không ở lại qua đêm. Họ cũng không làm tình nữa, dường như Giản Tranh rất thích thú với việc chờ hắn về nhà.
Hơn nữa Giản Tranh còn học nấu ăn, mỗi ngày đều say sưa trổ tài những món mới chờ hắn về thưởng thức.
Nguyễn Tri Lạc ngồi chơi trên thảm, thỉnh thoảng tự vịn sofa đứng dậy, rồi lại ngã phịch xuống. Giản Tranh báo tin vui này cho Tề Minh Châu, Tề Minh Châu vui mừng hôn Nguyễn Tri Lạc vô số cái qua điện thoại.
Lúc Thẩm Húc mở cửa, Giản Tranh đang mặc tạp dề cho Nguyễn Tri Lạc ăn dặm. Cậu quàng yếm quanh cổ, mặt mũi lem luốc, vừa quay đầu nhìn hắn vừa đút xong miếng cuối cùng.
“Thẩm Húc, anh đói chưa?”
Kỳ thực, Thẩm Húc vẫn chưa quen với khung cảnh này mỗi khi về nhà. Hắn không sao diễn tả được, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ.
Ngồi xổm quá lâu, Giản Tranh đứng dậy đột ngột, đầu óc choáng váng. Cậu lắc lắc đầu, mỉm cười với Thẩm Húc: “Hôm nay em làm nhất định còn ngon hơn hôm qua.”
Thẩm Húc muốn nói, đồ ăn của Giản Tranh nấu không tệ, hơn nữa lại đẹp mắt, cảm giác cậu khá có năng khiếu. Nhưng hắn quen im lặng rồi, nên cũng không nói, hơn nữa Giản Tranh dường như cũng không cho hắn cơ hội lên tiếng.
“Tuần sau em phải đi làm rồi, có thể không có thời gian đến nấu cơm cho anh.”
“Không sao.”
Giản Tranh đưa đũa cho hắn, cắn môi, ánh mắt có chút ảm đạm: “Thật sự không sao sao? Được rồi.”
Thẩm Húc mím môi, để lộ nụ cười rất nhạt. Giản Tranh không nhìn thấy, chỉ cúi đầu ăn cơm, nghĩ xem ngày mai nên nấu món gì để được Thẩm Húc khen ngợi.
“Ngon không?” Cuối cùng Giản Tranh cũng không nhịn được hỏi.
Cậu và Thẩm Húc mặt đối mặt, bàn ăn không lớn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào mặt hắn. Gần gũi như vậy, nhưng lại luôn cảm thấy rất xa vời. Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, Giản Tranh cũng không rõ.
“Ừ.”
“Tên sếp kia của anh hôm nay không bóc lột sức lao động của anh à?” Giản Tranh thỉnh thoảng lại bắt chuyện với hắn: “Về sớm vậy.”
“Bận việc khác.”
Dự án đang thực hiện rất quan trọng, chưa thể kết thúc nhanh chóng như vậy. Du Thanh Thời rất để tâm đến nó, tuần sau hắn phải cùng đi khảo sát thực địa.
Giản Tranh nghe nhưng có chút lơ đễnh, Thẩm Húc vốn định nói cho cậu biết chuyện này, nhưng tuần sau Giản Tranh cũng phải đi làm, thời gian gặp mặt của họ sau này có thể sẽ không còn nhiều nữa. Nghĩ đến đây, hắn thấy không cần thiết phải nói nữa, nên thôi.
Mối quan hệ hiện tại của hai người họ, Thẩm Húc cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để định nghĩa cho phù hợp. Giản Tranh cũng không giống như hai năm trước, cứ bám riết lấy hắn, nhất quyết phải có được một đáp án rõ ràng.
Hắn cho Giản Tranh biết địa chỉ nhà hiện tại, chỉ là vì không muốn Giản Tranh mỗi ngày đều canh cánh tin tức của hắn. Làm vậy rất khổ sở, đa số thời điểm, hắn đều sẽ chọn cách mềm lòng. Chỉ là để loại bỏ hoàn toàn những khúc mắc trước kia thì vẫn cần thêm chút thời gian.
Thuận theo tự nhiên là trạng thái tốt nhất.
“Giản Tranh.”
“Ừm, sao vậy?”
Thẩm Húc nói: “Tuần sau không cần đến nữa.”
Ngón tay Giản Tranh cứng đờ, cúi đầu, thản nhiên đáp một tiếng “Vâng”. Thẩm Húc muốn giải thích, nhưng Giản Tranh lại không muốn nghe. Cậu đang trốn tránh, Thẩm Húc nhìn ra được.
Du Thanh Thời gọi điện thoại cho hắn. Hắn nghe máy, nói chuyện khá lâu, lúc đi ra đã không còn thấy Giản Tranh và Nguyễn Tri Lạc đâu nữa.
Gian bếp cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn có một tờ giấy nhắn.
【 Em về nhà rồi, Nguyễn Tri Lạc phải đi ngủ.
Ngày mai lại đến tìm anh.
Có phải cơm em nấu không đủ ngon, nên anh mới không khen em phải không?
Em sẽ cố gắng học hỏi, tối nay anh nhớ ngủ sớm nhé.
Ngủ ngon. 】
Không biết tờ giấy nhắn của Giản Tranh có ma lực gì, ngay cả lúc tắm rửa, Thẩm Húc cũng nghĩ đến, đầu óc rối bời. Chẳng phải hắn đã nói với Giản Tranh là ngon rồi sao?
Vậy lời khen ngợi mà Giản Tranh muốn là gì?
Du Thanh Thời hôm nay tâm trạng không tốt, lúc họp đã nổi giận, vừa kết thúc liền bỏ đi tìm người. Thẩm Húc không quan tâm hắn ta muốn tìm ai, chỉ hứa với hắn ta là sẽ giao tài liệu đúng hẹn, nên hôm nay hắn vẫn tan sở đúng giờ.
Năm giờ chiều, trời ngừng mưa. Trên đường về nhà không bị tắc đường, Thẩm Húc về sớm hơn mọi ngày mười phút.
Nguyễn Tri Lạc không ngồi chơi đồ chơi trên thảm mà được Giản Tranh ôm ngồi trên sofa. Cậu nhóc không nhúc nhích, Giản Tranh nắm bàn tay mũm mĩm của cậu bé, bóp nhẹ. Nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt bỗng chốc sáng bừng lên như được thắp sáng.
Thẩm Húc tiến lên hai bước, nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình: “Về rồi à?”
Thẩm Húc khựng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên, cau mày: “Mẹ?”
“Về rồi thì ăn cơm đi.” Người phụ nữ sợ lạnh, mặc một chiếc áo khoác len màu xám, đeo một cặp kính gọng mảnh, gõ ngón tay lên bàn.
Thẩm Húc không đến đó, mà hỏi: “Sao mẹ lại đến đây? Cũng không báo trước cho con một tiếng.”
“Mẹ đến tìm con, còn cần phải báo cáo với con à?”
“Không phải, ý con không phải vậy.”
Giản Tranh lúng túng ngồi trên ghế sofa, ôm chặt Nguyễn Tri Lạc. Mẹ của Thẩm Húc rõ ràng là có chuyện muốn nói với hắn, cậu bèn lấy cớ thay tã cho Nguyễn Tri Lạc để đi vào nhà vệ sinh.
Cánh cửa đóng lại, bên trong vang lên tiếng “ư ư a a” của Nguyễn Tri Lạc. Người phụ nữ mới bất mãn lên tiếng:
“Nó lại làm lành với con rồi à? Con không biết rút kinh nghiệm sao?”
“Không có.”
“Không có cái gì? Chẳng phải nó là người Nam Ninh sao? Sao lại ở đây? Không phải con đưa chìa khóa nhà cho nó đấy chứ?” Dù cảm xúc có phần kích động, nhưng người phụ nữ cũng không đứng dậy khỏi ghế: “Trên đời này chẳng lẽ hết người rồi hay sao mà con cứ phải bám riết lấy nó.”
“Mẹ, mẹ đừng…”
“Đừng gọi mẹ.” Người phụ nữ nhắm mắt, hít một hơi sâu: “Con mới về được mấy tháng? Đã vội vàng như vậy rồi, định tái hôn à? Mẹ không đồng ý, ai cũng được, chỉ có nó là không được.”
Thẩm Húc nhìn bàn đồ ăn đầy ắp: “Không tái hôn.”
Lúc này, người phụ nữ mới đứng dậy, mái tóc được chải gọn gàng có chút rối. Bà chỉnh lại tóc mai, nói: “Con thích đàn ông, mẹ chưa bao giờ quản. Con tốt nghiệp muốn kết hôn với nó, ở lại Nam Ninh, mẹ cũng không quản. Nhưng bây giờ, mẹ nhắc lại lần nữa, nếu con tái hôn với nó, thì vĩnh viễn đừng về nhà nữa.”
Bà chỉ vào bàn ăn: “Con đừng nói là bị mấy món nó nấu cho mà cảm động đấy nhé? Ai biết là nó tự làm hay là gọi đồ ăn ngoài, con thiếu người nấu cơm cho con à?”
“Nếu con không thể đoạn tuyệt với nó thì đừng ở lại Bắc Châu nữa. Về quê kiếm việc khác làm đi, đi xem mắt cho mẹ.”
Thẩm Húc còn chưa kịp cự tuyệt, mẹ hắn đã đưa tay ra hiệu cho hắn im lặng, giọng nói dồn dập: “Con im miệng, Thẩm Húc, hôm nay mẹ thật sự rất tức giận. Con không biết là lúc mở cửa nhìn thấy nó, mẹ đã tức giận đến mức nào đâu.”
Thực ra, trong lòng bà biết rõ, những lựa chọn của Thẩm Húc đều do chính hắn quyết định, bà không nên trút giận lên Giản Tranh. Nhưng bà không làm được. Giản Tranh và Thẩm Húc kết hôn hơn một năm, dù chỉ theo Thẩm Húc về nhà một lần, bà cũng sẽ không có thái độ này với cậu. Con trai bà vì cái gọi là tình yêu mà từ bỏ tương lai rộng mở, cuối cùng lại bị bỏ rơi, thê thảm trở về. Vừa oán trách Thẩm Húc, bà cũng thật sự khinh thường Giản Tranh.
Phòng khách im lặng hồi lâu, Giản Tranh bế con từ phòng vệ sinh ra, sắc mặt tái nhợt. Thẩm Húc bị mẹ kéo sang một bên: “Mẹ còn chưa nói xong…”
Bữa cơm đó nguội ngắt, không ai động đũa. Giản Tranh biết mình không nên ở lại đây nữa, bèn bế Nguyễn Tri Lạc rời đi.
Thẩm Húc lần đầu tiên gọi điện thoại cho cậu. Giản Tranh hình như đang ở trên xe, tiếng còi xe inh ỏi.
“Ở đâu?”
“Thẩm Húc, em về nhà rồi. Giờ lại mưa, hơi tắc đường.” Giọng Giản Tranh nhỏ xíu: “Minh Châu về sớm, em đưa Nguyễn Tri Lạc về nhà cậu ấy rồi. Xin lỗi anh, đáng lẽ phải nói với anh trước, nhưng mà không muốn làm phiền anh, nên em đi trước.”
“Em đang ở đâu?” Thẩm Húc hỏi.
“Em… em về nhà rồi.” Giản Tranh nói: “Xin lỗi anh.”
“Em chỉ muốn nói với anh chuyện này thôi sao?”
Giản Tranh im lặng hồi lâu, vẫn là nói lời xin lỗi: “Ngày mai em…” Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Húc đã cúp máy. Trong điện thoại lập tức hiện lên tin nhắn WeChat của Giản Tranh, nhưng hắn không trả lời tin nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Báo cáo, chỉ còn một ải này nữa thôi.
Thực ra, nhìn chung thì vẫn ngọt ngào, đúng không? Đúng không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT