Cánh cửa lại một lần nữa khép lại.

Cổ bị cắn đau nhức, Giản Tranh thở hổn hển như một chú mèo nhỏ, làn da thắt lưng nhanh chóng ửng đỏ. Bàn tay của Thẩm Húc thật nóng, cậu nhất thời không phân biệt được là do đâu mà thân thể lại nóng lên nhanh đến vậy.

Hơi thở hỗn loạn, tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Húc phả vào khuôn mặt đang ửng hồng của cậu. Giản Tranh run rẩy áp ngực vào người Thẩm Húc, miệng không ngừng gọi tên hắn, đưa lưỡi liếm láp môi hắn: “Ôm em…”

Giọng nói mang theo chút nức nở, cậu không hiểu vì sao mình lại khóc. Ngã vào bờ vai Thẩm Húc, cảm nhận nhịp tim hắn đập liên hồi, cảm giác hoảng loạn ấy khiến cậu như có ảo giác Thẩm Húc sẽ không bao giờ rời đi nữa.

“Ôm em đi mà…”

Rõ ràng đã ôm rất chặt, nhưng Giản Tranh vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu được Thẩm Húc ôm ghì, áp trên sofa phòng khách. Vạt áo ngủ bị vén lên, để lộ vùng bụng phẳng lì trắng nõn, bởi vì thở gấp mà hơi hóp lại.

Vải áo ngủ vén đến tận cằm, hai điểm hồng nhạt trên ngực vì không khí lạnh lẽo mà run rẩy, trông thật đáng thương.

Thẩm Húc gác người trên eo cậu, chợt nhớ tới lúc trên xe taxi, đứa trẻ kia cũng mềm mại nằm gọn trong lòng ngực Giản Tranh, ngoan ngoãn ngủ say, cơ thể theo nhịp thở của cậu phập phồng lên xuống.

Giản Tranh thay đổi rất nhiều, một sự dịu dàng xa lạ đối với hắn.

Nằm trên sofa, Giản Tranh từ dưới ngước nhìn Thẩm Húc đang ngược sáng. Cậu đã sớm không nhớ rõ chi tiết làm tình với Thẩm Húc là như thế nào, bởi vì phần lớn thời gian đều là do cậu uống say, đến khi tỉnh dậy thì quên hết.

Cậu chỉ nhớ, Thẩm Húc luôn rất dịu dàng.

Nhưng hôm nay Thẩm Húc lại không dịu dàng chút nào. Bàn tay thô ráp xoa nắn đầu v* của cậu, bóp mạnh đến mức khiến cậu không nhịn được mà khóc thành tiếng. Giản Tranh cắn chặt môi rên lên, vươn chiếc cổ thon dài: “Đau quá…”

Thẩm Húc không tiếp tục giày vò bộ ngực cậu nữa, hắn kéo áo ngủ xuống. Giản Tranh khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cậu chống hai chân bủn rủn muốn đứng dậy, khuôn mặt ửng đỏ sắc dục vọng, hai chân kẹp chặt eo Thẩm Húc không cho hắn rời đi, giọng nhỏ nỉ non: “Anh lại muốn bỏ em đi sao?”.

Thẩm Húc thở dài, nghĩ dù sao cũng không nên làm tình ngay trong ngày gặp lại Giản Tranh.

“Anh muốn tắm không?” Giản Tranh đỏ mặt hỏi: “Em giặt đồ cho anh, sấy một lát là khô ngay.”.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, Thẩm Húc chỉ có thể nhìn thấy dái tai đỏ ửng của cậu.

“Không tắm sẽ bị cảm lạnh đấy.” Lông mi Giản Tranh run rẩy, cậu nói: “Đừng ghét em mà.”

Cậu nghĩ, nếu bây giờ Thẩm Húc đẩy cậu ra, thì cậu thật sự không còn cách nào khác. Giản Tranh vẫn còn nhớ, Thẩm Húc đã từng nói ghét làm tình với cậu, sau này trong hai năm Thẩm Húc xuất ngoại, cậu vô số lần nhớ lại, trong số những lần mây mưa ít ỏi của bọn họ, bản thân thật sự chưa từng để lại cho Thẩm Húc chút hồi ức tốt đẹp nào.

Cậu muốn bù đắp, cũng muốn để Thẩm Húc biết, cậu muốn làm tình là bởi vì thích hắn, thật sự không phải vì những lý do hỗn tạp khác.

Cậu nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Thẩm Húc, hai tay vòng ra sau gáy hắn, dùng sức kéo lại gần, bờ môi cọ lên sống mũi cao thẳng của đối phương, giọng nói như đang bay: “Không có bao cao su… có được không?”

Nước trong bồn tắm đã sớm đầy tràn, chẳng ai đi khóa vòi nước, hơi nóng bốc lên nghi ngút khắp phòng tắm. Giản Tranh quỳ trên sàn, ngậm lấy côn th*t của Thẩm Húc, dương v*t trong khoang miệng quá lớn, cậu suýt chút nữa thì không ngậm nổi. Dù nước bọt chảy ròng ròng, nhưng Giản Tranh vẫn không nhổ ra, đầu lưỡi cẩn thận liếm láp quy đầu. Cậu không có kinh nghiệm gì, cứ như đang ăn kẹo mà mút mát, cuối cùng ngậm trọn dương v*t to dài vào trong miệng, chạm đến tận cổ họng.

Tay Thẩm Húc luồn vào mái tóc ẩm ướt của cậu. Lúc này Giản Tranh đã hoàn toàn trần trụi, tấm lưng cong lên như một cây cầu hình vòm, thân thể tựa như một quả trái cây chín mọng, vô cùng mê người. Cuối cùng, miệng cũng ê ẩm, cậu đành phải nhả ra. Đôi mắt mông lung ngước nhìn Thẩm Húc: “Anh có đau không? Vừa nãy… Hình như răng em cọ vào rồi.”

Yết hầu Thẩm Húc trượt lên xuống, hắn nhẹ nhàng nắm tóc kéo cậu dậy: “Không sao.”

“Xin lỗi anh…”

Thẩm Húc không muốn nghe cậu nói xin lỗi. Giản Tranh quỳ lâu nên đứng không vững, đầu gối cũng đau nhức. Cậu vịn vào bồn tắm đứng dậy, muốn hôn Thẩm Húc. Thẩm Húc né tránh, lùi lại một bước. Ánh mắt Giản Tranh trong nháy mắt trở nên ảm đạm, chưa đầy hai giây sau, Thẩm Húc đã giữ chặt cằm cậu, hôn xuống.

Khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau, ngọn lửa dục vọng bùng lên mãnh liệt. Giản Tranh nhón chân nhắm mắt lại, cùng Thẩm Húc trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

Kết thúc nụ hôn, cậu thở hổn hển quay người về phía Thẩm Húc, nằm sấp trên bồn rửa mặt.

Mông cong vểnh lên, hai chân thon dài vẫn còn run rẩy: “Vào đi…”

Mở rộng không được tốt lắm, là do vừa rồi cậu tự làm lúc ngậm cho Thẩm Húc, nhưng cậu không thể đợi lâu hơn nữa. Cậu chỉ muốn Thẩm Húc ôm mình nhiều hơn, dù có đau đớn cũng chẳng sao.

dương v*t tiến vào rất chậm, Giản Tranh chống hai tay lên mặt bàn ướt át, cuối cùng vì kiệt sức mà ngã xuống, được Thẩm Húc ôm lấy bắt đầu luật động.

“Nặng quá”, Giản Tranh nghĩ, nhưng lại thấy rất thích.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp, Giản Tranh nắm chặt bàn tay đang siết chặt eo mình của Thẩm Húc, muốn hắn dùng lực hơn nữa.

Cơ thể bị đâm chọc đến run rẩy không ngừng. Giản Tranh ngoái đầu muốn hôn Thẩm Húc, nhưng hắn không đáp lại, chỉ ra sức luật động. Bàn tay len lỏi luồn vào miệng cậu nhét vào hai ngón tay, chặn lời muốn nói.

Nước bọt không ngừng tiết ra, bên tai là tiếng nước chảy ào ào trong bồn tắm hòa cùng tiếng da thịt va chạm dâm mĩ. Giản Tranh không kìm được mà rơi nước mắt, không biết Thẩm Húc chạm vào đâu đó, cậu run rẩy co rút, theo bản năng kẹp chặt. Thẩm Húc áp sát, tăng tốc luật động. Hơi nước nóng hừng hực khiến mồ hôi như thể bốc hơi hết, hắn cắn tai và vai cậu, đâm vào càng sâu.

“Thẩm Húc… Thẩm Húc…” Giản Tranh khóc nấc: “Anh… anh còn đi nữa không? A… sao… giống như đang nằm mơ vậy…”

Ánh mắt Thẩm Húc tối sầm, động tác chậm lại, nhìn chằm chằm vào Giản Tranh đang sắp đạt cao trào trong gương.

“Em từng mơ thấy?” Thẩm Húc đè nén giọng hỏi.

Tiếng rên rỉ cùng câu trả lời vang lên đứt quãng, Giản Tranh run rẩy nói: “Ừm, rất thường xuyên…”

Những ngày tháng Thẩm Húc rời đi, mỗi ngày cậu đều mơ thấy.

Giản Tranh luôn tự hỏi, nếu như từ lần đầu gặp gỡ ở trường đại học Bắc Châu, cậu đối tốt với Thẩm Húc, vậy liệu rằng bọn họ đã không phải xa nhau.

“Thích anh…” Giản Tranh co người, xương quai xanh lõm xuống đọng đầy mồ hôi, lúc nói chuyện, đầu lưỡi đảo trong miệng, màu hồng nhạt, vì sắp lên đỉnh mà không khống chế nổi biểu cảm: “A… Em thích anh.”

Nóng quá, trong phòng tắm thật ngột ngạt, nhưng cơ thể lại vô cùng ngứa ngáy, mặt Giản Tranh đỏ bừng, mông bị va chạm sưng đỏ cùng nơi riêng tư đều hỗn độn không tả nổi. Hai bên ngực cũng đầy dấu hôn.

Thẩm Húc nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, Giản Tranh mơ màng mở mắt, sau đó luống cuống xoa nắn đầu v*, nhưng làm thế nào cũng không thoải mái như lúc Thẩm Húc giày vò cậu. Cậu khó chịu cong người xuống: “A…”

Thẩm Húc nhíu mày: “Ai bảo em…”

Thôi vậy.

Hắn rút khỏi cơ thể cậu, xoay người Giản Tranh lại, nâng một chân cậu lên, mặt đối mặt đâm vào.

Giản Tranh ôm cổ hắn, rên rỉ muốn hôn, tất cả giác quan trên cơ thể như bị kích thích. Cậu cảm thấy bản thân như lại trải qua một cơn mưa rào, nước mắt tuôn rơi, cậu đưa tay sờ vào nơi giao hợp của hai người, dịch thể chảy ra dính đầy tay.

“Ưm… Chậm một chút… Thẩm Húc, chậm một chút…”

Không biết đã lên đỉnh từ lúc nào, cũng không nhớ rõ Thẩm Húc có bắn vào trong cơ thể mình hay không. Bọn họ không dùng bao, nhưng thật ra dùng hay không cũng chẳng sao cả, tất cả mọi thứ của Thẩm Húc, cậu đều có thể tiếp nhận.

Cậu lại nằm mơ, mơ thấy đêm Thẩm Húc rời đi, cậu nằm một mình trên giường, không ngừng gọi điện thoại vào số máy trống, lải nhải nói những câu vô nghĩa. Cậu soạn tin nhắn wechat cho Thẩm Húc rồi lại xóa từng chữ một.

Cậu có thể đọc thuộc lòng lá thư Thẩm Húc viết cho mình, bốn chữ “Sau này gặp lại” giống như dấu ấn khắc sâu trong lòng.

Đã nói là sau này còn gặp lại, vậy chắc chắn sẽ có ngày trùng phùng. Ôm ấp hy vọng ấy, cậu đã kiên trì suốt hai năm.



Sáng sớm, Giản Tranh bị đau nhức đánh thức, có người vỗ vào mặt cậu, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy núm vú giả của Nguyễn Tri Lạc.

“Thẩm Húc đâu rồi?”. Vừa mở miệng, Giản Tranh mới nhận ra giọng mình khàn đặc.

“A a…” Nguyễn Tri Lạc mút núm vú giả rất mạnh, chứng tỏ bé đói, muốn uống sữa.

Giản Tranh vẫn ngơ ngác nằm trên giường: “Thẩm Húc?”.

Quần áo trên người cậu mặc chỉnh tề, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ, trong lòng Giản Tranh trống rỗng khó tả. Cậu thật sự tỉnh lại sau giấc ngủ.

Nguyễn Tri Lạc bò theo.

“Cháu đừng lộn xộn, để chú pha sữa cho cháu.”

Giản Tranh vào bếp lấy bình sữa, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng Thẩm Húc đâu. Sữa bột đổ ra ngoài một ít, cậu quên mất mình đã múc bao nhiêu thìa, cuối cùng đành đổ đi làm lại từ đầu.

Một việc đơn giản như vậy mà cậu cũng không làm nên trò trống gì, trong lòng Giản Tranh dâng lên nỗi sốt ruột. Cạnh sắc bén của hộp sắt cứa vào tay, cậu chỉ tùy tiện rửa qua loa.

Mưa ngoài trời đã tạnh, Giản Tranh nghĩ, hôm nay có thể dẫn Nguyễn Tri Lạc ra ngoài chơi rồi.

Nguyễn Tri Lạc đã đói đến mức khóc ré lên. Giản Tranh vội vàng đưa bình sữa cho bé, lúc này mới sực nhớ ra phải đi tìm điện thoại.

Mở màn hình, cậu thấy có tin nhắn wechat từ Thẩm Húc.

Giản Tranh không dám mở ra, có lẽ là vì sợ hãi. Chờ Nguyễn Tri Lạc uống sữa xong, cậu rửa bình sữa, lúc này mới run rẩy mở wechat.

【Anh đi làm, dạo này bận lắm, chìa khóa xe anh để trên bàn, anh không lái, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé】

Giây phút ấy, một cảm giác may mắn dâng lên trong lòng, Giản Tranh không nhịn được mà rơi lệ. Cậu ngồi xổm bên bồn rửa bát, khóc nức nở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play