Ba năm sau.

Sau khi hoàn tục, Hoằng Tịch trở thành một vị họa sư trong thành Trường An. Nhờ tài nghệ vẽ tranh thủy mặc thượng thừa, hắn may mắn được thánh thượng triệu kiến, sau đó trở nên nổi tiếng gần xa, một bức tranh bán giá ngàn vàng.

Khi đó Hoằng Tịch đã để tóc dài, đầu đeo ngọc quan, ra dáng một vị công tử văn nhã nghiêm chỉnh.

Có nhiều bà mối tới cửa làm mai, gợi ý không ít nữ nhi dòng dõi quý tộc sang quý, nhưng Hoằng Tịch khước từ toàn bộ, khiến bằng hữu không khỏi nghi ngờ thiên hướng giới tính của hắn bất thường hay có chuyện khó nói.

Chẳng lẽ vì lớn lên ở chùa miếu nên không hiểu chuyện nam nữ sao?

Bằng hữu thương tình, kiếm cớ dẫn Hoằng Tịch tới lầu xanh lớn nhất Thành Trường An. Ai ngờ, Hoằng Tịch không thích thể loại oanh oanh yến yến này, phất áo rời đi; nhưng khi đi ngang qua đại sảnh, hắn bỗng dừng chân.

"Nghe nói đêm nay đấu giá đêm đầu của một cô nương, nếu có hứng thú, ta sẽ giúp huynh..." Bằng hữu thấy Hoằng Tịch ngơ ngẩn nhìn đài cao trong đại sảnh, không kìm được lại nói: "Nhưng cũng phải nói, đấu giá một cô nương non nớt, ngươi cũng không có kinh nghiệm gì... Ngươi dù có hứng thú thì cũng nên tìm một người hiểu ngón rành nghề để được hầu hạ..."

Bằng hữu thao thao bất tuyệt bên tai, song Hoằng Tịch không nghe lọt một chữ nào, hắn chỉ cảm thấy nơi này có gì đó rất quen thuộc, giống như nơi lần đầu tiên gặp được Phù Dung. Cho đến khi có cô gái mặc hồng y bị tú bà dìu lên đài, Hoằng Tịch hoài nghi không biết có phải quá mức hoài niệm mà sinh ảo giác hay không.

"Cô nương này thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo nha, e là một vị tiểu thư khuê các gặp cảnh cùng đường!"

Bằng hữu nhìn ngắm nữ tử trên đài cao, không nhịn được mà soi mói, Hoằng Tịch không nói gì mà nhìn lên đài không chớp mắt. Đến lúc tú bà nói ra hai chữ "Phù Dung", Hoằng Tịch mới hoàn hồn, cả người như bị sét đánh.

Là nàng ư, thật sự là nàng sao?

Hoằng Tịch thật không dám tin, trân trân nhìn người trên đài. Phù Dung cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn về phía hắn. Vẻ mặt vốn đang chán ghét khinh bỉ của nàng biến mất, hai hàng lông mày hơi chau lại, ánh mắt trở nên phức tạp.

Thế gian này vốn có nhiều chuyện khó mà tưởng tượng nổi, có điên hay không, ai mà biết được.

Lúc hai người nhìn nhau, mức giá trong phòng tăng vọt bất ngờ.

"Liễu nhị gia ra giá năm trăm lượng, Liễu nhị gia ra giá năm trăm lượng, còn có mức giá nào cao hơn không?"

Tú bà gân cổ mà hô to, như thể muốn đánh trống gõ chùy báo giá khắp sảnh, Hoằng Tịch mới tỉnh mộng mà giơ cánh tay lên.

"Một... Một ngàn lượng? Một ngàn lượng! Vị công tử này ra giá một ngàn lượng, còn có mức giá nào cao hơn không?"

Tú bà ngây người nghĩ đến số tiền trong đầu, trong lòng hiểu được trò hay tối nay đến hồi kết thúc.

Trên đài cao, hai hàng lông mày của Phù Dung giãn ra, nàng nhìn về phía Hoằng Tịch nở nụ cười xinh đẹp, tựa như dáng dấp nhiều năm trước hắn đã thấy được ở trong tranh: ánh mắt lấp lánh ý xuân mênh mang mơ màng, đôi môi đỏ mọng cong cong, nụ cười duyên dáng diễm lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play