Quá mức sa đọa, quá mức hư hỏng!
Tỉnh lại sau cơn mộng xuân, Hoằng Tịch cảm thấy xấu hổ không chịu nổi; nhưng nhớ lại cảnh trong mộng, Hoằng Tịch dấy lên cảm giác Trang Chu mộng hồ điệp, không phân biệt được đó là thật hay là mơ.
Đến nước này, Hoằng Tịch không dám bước vào căn phòng kia nữa, cũng không dám mở ra bức tranh đó. Nhưng hai tháng sau, lúc gánh nước dập lửa cho Tàng Kinh Các, cứu lấy kinh thư thì ma xui quỷ khiến, hắn không kìm được mà đem bức tranh nọ ra ngoài.
Đêm đó, không ngoài dự đoán, Hoằng Tịch bước vào giấc mộng trong tranh lần nữa.
Vẫn là tòa phủ đệ trong mơ lần trước, kẻ hầu người hạ vẫn gọi Phù Dung là phu nhân, chỉ là vị tướng công mới cưới thiếp thất kia lại không gặp được.
"Bây giờ ta là quả phụ." Phù Dung thản nhiên giải thích một câu.
Mặc dù nàng vẫn xinh đẹp trẻ trung như trước, mặc dù không khác với lần đầu gặp mặt mà mấy, nhưng tuổi tác đã hiển hiện trong ánh mắt.
Hoằng Tịch không phải kẻ từng trải, nhưng cũng nhìn ra được, trong mắt Phù Dung hàm chứa tâm sự. Giống như nữ thí chủ trung niên nhiều năm trước đến chùa dâng hương, thường hay phóng tầm mắt về phía cỏ cây rất lâu, đáy mắt thăm thẳm như bờ giếng cổ, tựa như không gì có thể khơi dậy sóng gió trong đời sống của họ.
Hoằng Tịch bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng không biết tại sao lại khó chịu.
Bây giờ Hoằng Tịch không tìm được cách tỉnh lại từ trong mộng, nhưng hắn cũng không vội, chỉ tĩnh lặng đứng bên Phù Dung. Mà đôi lúc nhàm chán, Phù Dung cũng sẽ trò chuyện với hắn.
"Chàng biết không, lần đầu tiên chàng gặp ta ở kỹ viện, chính là lúc ta bị rao bán đêm đầu tiên."
"Khi đó gặp được chàng, ta cảm thấy đúng là ông trời đang giúp ta."
"Ta lừa chàng, ta chỉ muốn trao đi sự trong trắng của mình cho một người sạch sẽ."
"Hiện tại không biết chàng là người hay quỷ, nhưng ta già rồi mà chàng vẫn là dáng vẻ này."
...
Khi nàng thao thao bất tuyệt, Hoằng Tịch không thể nào chen lời, hoặc là nàng cũng không muốn cho hắn cắt lời.
Hoằng Tịch nhìn nàng, thấy bản thân vẫn thích Phù Dung biết đùa cợt hơn, như khi nàng nói ái ân nam nữ là một loại công phu, như khi nàng nói đã bước vào bức tranh của nàng thì đừng mong rời đi được.
Gió đêm nhẹ thổi, gò má Phù Dung dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu toát ra vẻ uể oải gợi cảm mà tang thương. Hắn nhìn gió đêm thổi loạn suối tóc của nàng, chợt muốn tiến lên giúp nàng vuốt thẳng lại.
Hắn thực khát khao, cũng thực làm như vậy, Phù Dung giương mắt nhìn hắn, đôi mắt say mê, bỗng nhiên nàng rướn người lên hôn hắn.
Rối loạn lại rối loạn... Ai đã nói "sắc tức thị không", thế nhưng tại sao dục vọng lại khó khống chế như vậy.
Cúi người đáp lại nụ hôn của nàng, Hoằng Tịch nghiêng người hôn lên phần cổ mịn màng, rồi đến xương quai xanh Phù Dung. Ngón tay thon dài nhẹ rút đi đai lưng bên hông của nàng, hôn lên bờ vai trơn nhẵn, đè lên thân thể nàng, vuốt ve da thịt trơn mềm, nhấm mút khuỷu tay nàng, mon men lên bầu ngực, cắn búp sen đỏ bừng, khiến nàng ngâm nga thành tiếng.
Những gì nàng dạy cho hắn, bây giờ hắn trả lại từng món cho nàng.
Làn da dưới mưa hôn dịu nhẹ trở nên ngứa ngáy, đầu khớp xương hình như cũng mềm nhũn... Phù Dung không nhịn được mà bấu víu lấy cánh tay Hoằng Tịch, vòng chân lên hông hắn, ánh mắt say tình.
Dục vọng ngày càng sưng to nóng rẫy, Hoằng Tịch hạ thắt lưng, nhẹ kề sát miệng huyệt bôi trơn, người dưới thân theo đó run rẩy liên hồi, mật dịch thấm ướt vải mặc trêu hắn không chịu nổi, hắn cởi bỏ ngăn cách giữa hai người, lập tức vùi sâu chính mình vào trong.
Dịch thể ướt át tràn xuống, làm chỗ giao hợp càng thêm trơn trượt, hắn đè ép tầng tầng lớp lớp thịt non, mật huyệt bị đâm co rút liên hồi, nàng yêu kiều thở dốc, eo đông đưa hùa theo cử động của hắn.
"A... ưm... a..." Thân thể chống đỡ đến cực hạn, mỗi lần hắn co rút khiến nàng chướng bụng không thôi, cảm giác căng trướng mỏi nhừ cùng khuây khỏa tê dại khiến con người ta phát rồ.
Tiếng rên rỉ phóng túng bật ra càng khiến hắn đê mê, cự vật to dài liên tục chọc rút thân thể mềm mại của nàng, mật dịch tràn lan.
Cho đến bây giờ chưa ai dạy hắn ái ân nam nữ, hắn nương theo bản năng sảng khoái rong ruổi trên người nàng, càn rỡ khiến nàng vì hắn mà điên cuồng vặn vẹo, co giật liên hồi, không kìm được mà hét chói tai xin tha.
Ngày tiếp theo, Hoằng Tịch bị sư huynh vỗ cho tỉnh lại.
"Cuối cùng đệ cũng tỉnh. Tiểu sư đệ à, đệ hôn mê bốn ngày rồi."
Hoằng Tịch mở to đôi mắt mờ mịt, nghi ngờ nhìn vẻ mặt lo âu của sư huynh, sau đó mở miệng hỏi: "Tranh vẽ của đệ đâu?"
"Tranh vẽ nào?"
"Chính là tranh vẽ đệ mang ra từ Tàng kinh các, một bức... tranh phong cảnh."
"Tàng Kinh Các đâu có tranh phong cảnh nào. Chưa kể lần hỏa hoạn này thiêu sạch Tàng Kinh Các rồi, đống kinh thư cứu kịp làm gì có tranh vẽ." Sư huynh buồn bực, lại nhìn thấy bộ dạng mất mát thất vọng của hắn, đành an ủi: "Nghe nói ngày ấy đương lúc nấu cơm, đệ bỗng liều mạng lao vào biển lửa, đệ không điên chứ?"
Hoằng Tịch không đáp, hắn không tin lời sư huynh vọt người chạy đến Tàng Kinh Các, nhưng đập vào mắt hắn là tường gạch đổ nát, không còn sót lại thứ gì.
Từ đó, Hoằng Tịch chưa thấy lại bức tranh nọ, cũng chưa từng trở lại giấc mộng trong tranh. Chỉ là khi đêm xuống, Phù Dung thường hay xuất hiện trong giấc mơ của hắn, tuy thoảng qua rồi biến mất, nhưng vẫn là hình ảnh ướt át không thể cho ai biết.
Phật môn thanh tịnh, hắn lại động phàm tâm.
Vì vậy nửa năm sau khi chùa gặp biến cố, không cáng đáng nổi chúng đệ tử đông đúc, Hoằng Tịch là người đầu tiên xin hoàn tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT