Ra vào liên hồi tiết ra chất lỏng dâm mỹ, cảm giác chặt chẽ cắn mút làm Hoằng Tịch càng thêm sảng khoái điên cuồng hét lớn. Hắn không biết đây là loại công phu gì, chỉ nương theo bản năng dục vọng mà thúc đẩy, cuồng dã tiến công lao đến.

Dục vọng sưng trướng đặt ở cửa huyệt ướt sũng, ra sức chọc rút. Cảm giác đau đớn dần biến mất, nỗi tê dại ở chỗ giao hợp chậm rãi dâng lên cảm giác lấp đầy sung sướng, từ dưới bụng lan ra khắp cơ thể.

Phù Dung chưa từng trải qua cảm giác này. Máu của nàng sôi trào, bắt đầu cọ sát đáp lại hắn, hai chân quấn chặt vòng eo hắn, vách tường ấm áp chặt chẽ vây lấy cự vật của hắn, không mệt mỏi phun ra nuốt vào.

"A~ a~~ a~~~"

Tiếng rên rỉ ngắt quãng, âm điệu uyển chuyển cùng với âm thanh luật động vang khắp phòng.

Đêm nay, Hoằng Tịch hưởng thụ sự sảng khoái từ thứ "công phu" chưa từng nghe tới này, không biết mệt là gì, cho đến lúc nghe tiếng Phù Dung van khóc cầu xin, hắn mới phóng thích bản thân trong cơ thể.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoằng Tịch thấy mình đang dựa vào bàn mà ngủ, bức tranh hôm qua còn ở bên cạnh. Hoằng Tịch hoảng hốt nhớ lại giấc mơ quái dị hôm qua, trong người có loại nôn nóng khó nói.

Rốt cuộc đây là loại công phu kỳ quái nào?

Sáng trời, Hoằng Tịch hỏi sư huynh.

Sư huynh thô tục nhìn hắn: "Tiểu sư đệ, đệ trưởng thành rồi."

Hoằng Tịch ù ù cạc cạc, bám đuôi hỏi cho ra nhẽ, sư huynh 'hiểu ý' cười cười, kéo hắn đến một góc từ tốn nhẫn nại 'giải đáp thắc mắc', sư phụ ở sau nghe được nổi giận quát lớn: "Nghiệp chướng!"

Hôm ấy Hoằng Tịch bị phạt gánh ba mươi thùng nước, nhờ đó mà vỡ lẽ ra, đó chẳng phải công phu võ thuật gì, mà là ái ân nam nữ; mà nơi chốn hắn lạc đến trong mộng cũng chẳng phải chỗ luyện công gì, mà là lầu xanh trong lời đồn.

Trong vạn điều ác thì dâm đứng đầu, hắn lại là đệ tử Phật môn, chỉ vì một bức họa mà hoài mộng xuân?

Hoằng Tịch xấu hổ vô cùng, nên không dám mở bức họa kia ra nữa. Nhưng ba ngày sau, đương lúc dọn dẹp thư phòng, không biết ai lại đem bức tranh mở ra, lại còn treo trên tường.

Tranh này bất ổn, không thể treo.

Nhìn thấy bức tranh trên tường, phản ứng đầu tiên của Hoằng Tịch chính là muốn cất nó đi, rõ ràng chỉ cách nó hai bước chân thôi, nhưng Hoằng Tịch lại sa chân lảo đảo; đến khi ổn định thân thể phục hồi tinh thần lại, trước mắt vẫn là thư phòng, song không còn là gian phòng trong chùa nữa.

Thế này... Tại sao lặp lại rồi, chẳng lẽ mình về lại chốn cũ?

Thư phòng này bài trí trang nhã, cảnh sắc ngoài cửa sổ thanh tịnh đẹp đẽ, trông không giống chốn xa hoa hoang phí lần trước.

"Phu nhân, ngài vẽ tranh đẹp quá."

Gian ngoài truyền đến thanh âm của một bé gái, Hoằng Tịch giương mắt nhìn lên, hiện có một chủ một tớ, chủ tử ngồi trước bàn tĩnh lặng vẽ tranh, suối tóc đen như mực chải búi thành kiểu tóc thiếu phụ đang thịnh hành nhất, hai má hây hây đỏ, ở dưới là cần cổ trơn nhẵn, tất cả đều làm cổ họng Hoằng Tịch khô khốc.

"Tiểu Trúc, ngươi giúp ta treo bức tranh này lên, chờ đến khi tân phu nhân vào cửa thì biếu nàng làm quà mừng."

Người con gái trong dáng thiếu phụ thu bút, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Hoằng Tịch mới nhận ra được đây là người con gái lầu xanh ngày ấy cùng hắn thân mật.

Cổ họng càng thêm khô nóng, thân thể nhộn nhạo khó nhịn, Hoằng Tịch rủa mình quá trụy lạc, hắn vội niệm thanh tâm chú, hồi lâu sau mới nhận ra một điểm mấu chốt - cũng chỉ mới mấy ngày trôi qua, tại sao cô gái này đã lập gia đình rồi?

Lẽ nào bởi vì nằm mơ mà không khớp với thực tại?

"Ai ở trong phòng?"

Hoằng Tịch sững người trong phút chốc, người bên ngoài đã phát hiện được hắn. Nàng cất bước tiến vào trong, nhìn thấy hắn, lúc đầu nàng còn không phản ứng kịp, mãi sau mới kinh ngạc mở miệng: "Chàng... Sao chàng vào được đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play