Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 63: Đại Hoàng, Mày Là Muốn Mang Tao Đi Chỗ Nào Sao


1 tháng

trướctiếp

Sau khi Lục Lập Hành trở về, trông thấy Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đang trông coi sạp hàng của riêng mình. 

Cũng không cần hắn giúp đỡ, hắn liền cùng hai người bàn giao một tiếng rồi trở về. 

Khoai lang trên ruộng mình cũng không bán được bao lâu là hết. 

Hắn phải đi tưới nước cho khoai lang nhà Vương Phú Quý và Lưu Phú Nhân một chút mới được. 

Lưu Phú Nhân dù sao cũng là thợ mổ heo, thấy có người đến, thì vui vẻ gào to: 

"Bán thịt đây, bán thịt heo đây, 3 tệ một cân!" 

"Mau tới mua, đây chính là con heo đầu tiên trong thôn chúng ta trong mùa hè năm nay, chính là lợn rừng thuần túy!" 

"Cơ hội mất đi sẽ không trở lại nữa đâu!" 

Nhìn sang Vương Thiết Trụ bên cạnh, bởi vì là lần đầu tiên bán đồ nên còn có chút mất tự nhiên. 

Đại Hoàng vốn đang đứng ở bên người Vương Thiết Trụ thấy thế thì trợn trắng mắt với Vương Thiết Trụ một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người Lưu Phú Nhân, kêu lên cùng Lưu Phú Nhân. 

"Gâu Gâu! ~ " 

Đại Hoàng vừa kêu lên, toàn bộ hình ảnh lập tức trở nên vô cùng buồn cười: 

"Bán thịt đây!" 

"Gâu ~ " 

"Thịt heo rừng chính gốc, 3 tệ một cân!" 

"Gâu~ " 

"Đến mua thịt đi!" 

"Gâu ~ " 

Đại Hoàng vừa gọi vừa ngoắt ngoắt cái đuôi. 

Dáng vẻ kia, muốn cao hứng bao nhiêu liền có bấy nhiêu cao hứng. 

Một người một chó, kẻ xướng người hoạ. 

Vương Thiết Trụ nhìn mà ngây người: "Như này cũng có thể! Cẩu gia đúng là lợi hại?" 

Chỉ chốc lát sau, bên phía Lưu Phú Nhân đã có một đám người tụ tập lại. 

"Lưu đại gia? Là ngài sao? Ngài bắt được heo rừng à? Vận may thật là tốt!" 

Người vốn muốn mua khoai lang lại bị thịt heo rừng hấp dẫn. 

"Ha ha, nào có, bán giúp người ta thôi, tới tới tới, đảm bảo là thịt heo rừng tươi mới. 3 tệ một cân, vô cùng thơm ngon!" 

"Được được được, vậy cho tôi hai cân!" 

"Tôi cũng lấy hai cân!" 

Tuy nói bình thường cũng mua được thịt heo, nhưng thịt lợn rừng này lại vô cùng hiếm thấy. Hương vị hoang dại sẽ càng thơm, cũng ngon hơn nhiều. 

Mọi người tranh nhau mua. 

Mà một bên khác. 

Khoai lang của Vương Thiết Trụ lại không người hỏi thăm. 

Vương Thiết Trụ có chút lo lắng. Hôm nay coi như là ngày đầu tiên công tác của hắn, nếu như không bán được một cân nào thì phải làm sao bây giờ? 

Hắn hắng giọng một cái, cũng học theo Lưu Phú Nhân, gọi hai câu: 

"Bán khoai lang đây, bán khoai lang đây!" 

Thế nhưng, giọng nói của hắn rất nhỏ. 

Hoàn toàn bị giọng nói của Lưu Phú Nhân đè ép, căn bản không ai để ý đến hắn. 

Vương Thiết Trụ lập tức cảm thấy mình bị khinh bỉ. 

Thịt heo rừng bên kia chỉ chốc lát đã bán được 15 cân, nhưng khoai lang của hắn vẫn chưa bán được một cân nào. 

Vương Thiết Trụ có chút xoắn xuýt. 

Đại Hoàng chui ra từ trong đám người, nhìn thấy bên phía Vương Thiết Trụ không có bất kỳ ai. Nó trợn trắng mắt. 

Nó đi đến bên cạnh Vương Thiết Trụ, nghe Vương Thiết Trụ rao hàng liền cảm thấy sốt ruột thay. 

Cuối cùng! 

Nó nhịn không được! 

Lúc Vương Thiết Trụ hô lên lần thứ hai, Đại Hoàng cắn một cái vào mông của hắn. 

Tuy không có cắn bị thương, nhưng lại rất đau! 

Vương Thiết Trụ hô to một tiếng: "Ôi!" 

Sau đó, giọng nói của hắn lập tức trở nên lớn hơn! 

"Bán khoai lang!" 

"Bán khoai lang!" 

Hắn kêu một tiếng này, cuối cùng cũng thu hút mấy người muốn mua khoai lang. 

Các nàng nhanh chóng tụ lại: 

"A đúng đúng đúng rồi, còn muốn mua khoai lang nữa!" 

"Lý Xuân Hoa nói khoai lang ở đây ăn cực kỳ ngon." 

Mấy người nhíu mày bu lại, lúc thấy khoai lang, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc: 

"Trời ạ, lớn khoai lang thật là lớn!" 

"Thiết Trụ, tới tới tới, cho tôi năm cân nếm thử tại chỗ." 

"Tôi hôm qua đã thử qua, tôi muốn 25 cân!" 

"Tôi cũng muốn 25 cân!" 

Vương Thiết Trụ lập tức cảm thấy vui vẻ. 

"Được được được, các chị chờ một chút, có ngay đây!" 

Giữa khe hở, hắn yên lặng quay đầu, giơ ngón tay cái lên với Đại Hoàng. 

Vẫn là Cẩu gia có biện pháp! 

Lúc Lục Lập Chính đến thì nhìn thấy một màn như thế. 

Hắn đặc biệt đi vào nhìn một chút, phát hiện là Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ. 

Lục Lập Chính lập tức vô cùng thất vọng. 

Thật ra dọc theo con đường này, hắn rất hi vọng những thứ này thật sự là do Lục Lập Hành làm. 

Nếu nói như vậy, lần sau có người mắng anh hai của hắn ở trước mặt hắn, hắn sẽ có thể đường đường chính chính phản bác người ta. 

Anh hai hắn là một người rất lợi hại. 

Nhưng bây giờ, Lục Lập Chính có chút buồn bã. 

Hắn nắm tay, quay người, chuẩn bị rời đi… 

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng chó kêu: "Gâu!" 

Lục Lập Chính quay người, trông thấy Đại Hoàng đang đứng trước mặt của hắn, ngoắt ngoắt cái đuôi mà nhìn hắn. 

"Gâu gâu ~ " 

Nó giống như, có lời nói muốn nói với mình. 

Lục Lập Chính nhíu mày lại: "Đại Hoàng, sao thế?" 

Đại Hoàng đi đến bên cạnh hắn, chạy một vòng quanh người hắn. 

Sau đó, nó quay đầu, hướng về một bên khác. 

Lục Lập Chính hơi sững sờ: "Đại Hoàng, mày là muốn mang tao đến chỗ nào đó sao?" 

"Gâu Gâu!" 

Đại Hoàng vừa lắc lắc đầu, vừa ra hiệu cho Lục Lập Chính đi cùng nó. 

Lục Lập Chính cắn răng, đi theo… 

Lúc này. 

Trong văn phòng hiệu trưởng trường tiểu học thôn Lục Gia. 

Trương Xuân Hòa đang nóng nảy đi tới đi lui, khắp gương mặt đều là vẻ lo lắng. 

Người ngồi bên cạnh chính Trương Xuân Tường. 

Hắn nhìn Trương Xuân Lôi một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được: 

"Chú ba, chú định làm gì vậy?" 

"Em đang sốt ruột thay cho anh cả, trường học sắp khai giảng rồi, nhưng mà lại không có chút thức ăn nào! Tuy nói gia đình các học sinh sẽ đưa lương thực cho trường học, thế nhưng chút này căn bản không đáng là bao. Trường học của chúng ta có hơn một trăm học sinh, không thể để cho bọn nhỏ chịu đói được!" 

"Cấp trên không phải phát tiền rồi sao? Để em mua lương thực." 

"Đúng là có phát tiền, nhưng mà bây giờ đường không thông, phí vận chuyển lương vô cùng đắt. Hơn nữa, những số tiền kia cũng không phải đều chỉ là cho bọn nhỏ ăn, còn phải sắm thiết bị cho trường học nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì căn bản là không được." 

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trương Xuân Tường cũng cảm thấy rối rắm. 

"Không biết, cho nên em mới gọi anh tới giúp đỡ. Anh và anh hai…" 

"Phòng khám bệnh của anh hai em mỗi ngày đều bị người ta ghi nợ, hắn lấy tiền từ đâu tới? Đừng suy nghĩ nữa, trong tay anh hiện tại cũng chỉ có mười mấy tệ. Chú ba à, tiền lương bao nhiêu năm của chú đều ném vào trong trường học này, chú định lấy lại như thế nào…" 

Trương Xuân Hòa thở dài: "Ai, em sẽ nghĩ một chút biện pháp khác vậy."

Là hiệu trưởng trường tiểu học thôn Lục Gia thôn, Trương Xuân Hòa cho tới nay vẫn luôn tận tụy đối với các học sinh. 

Gần như ném hết tất cả tinh lực của mình vào trong trường học. 

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn nghèo rớt mồng tơi. 

Trận mưa lớn này, cộng với lương thực năm nay không đủ cung ứng, khiến cho hắn lâm vào thế khó. 

Trương Xuân Tường suy tư một lát rồi nói: "Đúng rồi, anh hôm qua nghe nói thôn Lục gia chúng ta có người bán khoai lang ở trên thôn, bán rất rẻ, hay là chú đi hỏi một chút xem sao? Nghe nói khoai lang kia vừa to vừa ngọt, chất lượng rất tốt." 

"Thật sao? Được được được, em sẽ đi tìm người hỏi một chút." 

"Được.” Trương Xuân Tường gật đầu. 

"Vậy anh trở về đây, cũng không biết tiểu tử Trương Nhị Cẩu kia đi đòi nợ thế nào rồi!" 

"Thật là, tức chết anh rồi! Phải trở về quản một chút mới được." 

"Ừm, anh cả đi thong thả." 

Bên cạnh trường học, 

Không đến một lúc, thịt heo rừng đã bán được một nửa, khoai lang cũng bán được rất nhiều. 

Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ bận bịu đến quên cả trời đất. 

Trương Xuân Tường đi ra ngoài đã nhìn thấy một màn như thế. Hắn tranh thủ thời gian quay người, lại trở về văn phòng: 

"Xuân Hòa, Xuân Hòa, người bán khoai lang kia đang bán ngay ở bên cạnh trường học, chú nhanh đi hỏi một chút!" 

"Cái gì? Được được được, em sẽ đi ngay! Anh cả mau về đi!" Trương Xuân Hòa nhanh chóng chạy ra ngoài. 

Lúc đi đến sân tập, trông thấy Vương Thiết Trụ, hắn có chút ngây người: "Thiết Trụ? Khoai lang là cháu bán sao?" 

Vương Thiết Trụ quay đầu, trông thấy Trương Xuân Hòa thì lập tức đứng nghiêm. 

Hắn khi còn bé từng là học sinh của Trương Xuân Hòa. 

"Hiệu trưởng Trương, là cháu, là cháu, sao thế? Ngài cũng muốn mua sao?" 

"Đúng vậy, thầy muốn mua một lượng lớn, có thể bán không? Có ưu đãi không?" 

"Hả? Lượng lớn sao? Chuyện này thì cháu phải hỏi anh Lục một chút!" 

"Ai vậy?" 

"Anh Lục của cháu, Lục Lập Hành, ngài cũng biết mà?" 

Vừa nghe thấy cái tên này, Trương Xuân Hòa nhíu mày: 

"Hỏi hắn làm gì?" 

Đây chính là học sinh có vấn đề lớn nhất mà hắn từng dạy. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp