Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 62: Cháu Nên Đi Xem Một Chút Anh Hai Của Mình Đang Làm Gì


1 tháng

trướctiếp

Trương Xuân Lôi nở nụ cười: "Chuyện này sao, chờ đến lúc cậu ấy tự mình nói cho các người đi. Tới tới tới, Ngọc Hà, chú xem bệnh cho cháu trước." 

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau. 

Lục Lập Chính đứng tại cửa ra vào, nắm chặt tay. 

Hôm qua, chỉ có Lục Lập Hành hỏi thăm tình huống của anh cả và chị dâu. 

Thiên Thiên cũng luôn nói là anh hai trả. Nhưng mà tại sao anh hai lại có nhiều tiền như vậy? 

Đưa khoai lang, đưa thịt heo, còn có tiền xem bệnh cho anh hai và chị dâu? 

Trương Xuân Lôi đã kiểm tra cho Chu Ngọc Hà. 

Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính cũng không có thời gian nghĩ nhiều. 

Chờ kiểm tra xong, Lục Lập Vĩ vội vàng hỏi: 

"Sao rồi? Ngọc Hà rốt cuộc sao rồi?" 

Trương Xuân Lôi trầm mặc một hồi, hỏi: 

"Ngọc Hà gần đây có phải là uống Đông dược gì rồi đúng không?" 

Lục Lập Vĩ khẽ giật mình, sắc mặt có chút xấu hổ. 

Chu Ngọc Hà cũng có chút khó khăn: "Lập Chính, hay là em đi ra ngoài trước đi?" 

Lục Lập Chính gật đầu, đi ra ngoài. 

Chu Ngọc Hà lúc này mới nói: 

"Là cháu không tốt, bác sĩ Trương, chú thấy đấy, cháu cũng đã gả đến Lục gia hai năm rồi, vẫn luôn không thể sinh cho Lập Vĩ đứa con. Cháu nghe người khác nói có một phương thuốc cổ truyền, tháng trước có uống một chút… Chuyện này có liên quan tới việc cháu vẫn luôn phát sốt hay sao?" 

"Đương nhiên là có quan hệ rồi!" 

Trương Xuân Lôi có chút đau đầu: "Các người đúng là, phương thuốc cổ truyền gì cũng dám uống bậy? Cháu uống số thuốc kia đã khiến cho thân thể bị tổn thương, cho nên mới luôn sốt cao không giảm, chắc là bị trúng độc rồi." 

"Như vậy đi, khoảng tầm xế chiều, chú sẽ trở về lấy thuốc đến truyền dịch cho cháu, chuyện này không thể kéo dài được!" 

Vẻ mặt Chu Ngọc Hà tràn đầy sự xoắn xuýt: "Thế nhưng…" 

"Không nhưng nhị gì hết!" Trương Xuân Lôi trực tiếp ngăn cản Chu Ngọc Hà. 

"Sau này muốn uống thuốc gì thì đều phải hỏi chú, giờ đã là thời đại nào rồi, không có gì mà phải xấu hổ cả. Chuyện mang thai cũng phải nhìn duyên phận!" 

"Nếu thực sự không được, chờ đường thông, Lập Vĩ, cháu mang theo Ngọc Hà lên bệnh viện thị trấn kiểm tra một chút, nhìn xem nguyên nhân rốt cuộc ở đâu thì mới hốt thuốc đúng bệnh được." 

Lục Lập Vĩ lập tức gật đầu: "Được, được, nhất định sẽ đi!" 

Chu Ngọc Hà kéo góc áo hắn, muốn ngăn cản hắn. 

Lục Lập Vĩ vội vàng nói: "Không được, lần này không thể nghe em được, đã uống đến mức xảy ra vấn đề rồi. Ngọc Hà, anh cũng đã nói rồi, có con hay không đều không quan trọng. Nếu như em thật sự muốn có con thì chúng ta sẽ lên thị trấn khám! Anh sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền." 

Chu Ngọc Hà không nói. 

Nàng vốn dĩ rất thích có con, cộng với việc sống ở nông thôn, lấy chồng hai năm mà không sinh con, sẽ luôn bị người khác nói xấu. 

Chu Ngọc Hà vẫn luôn cảm thấy gấp gáp. 

Phương thuốc cổ truyền kia cũng là nàng khăng khăng đòi uống. 

Trương Xuân Lôi nói: "Thế này mới đúng, chú đi trước đây, các cháu ở nhà, đừng có chạy lung tung, chú đi lấy thuốc tới!" 

Sau khi ra ngoài, Trương Xuân Lôi trông thấy Lục Lập Chính đang cúi đầu, đi tới đi lui trong sân. 

Trương Xuân Lôi bất đắc dĩ thở dài: 

"Lập Chính à." 

"Bác sĩ Trương à, chị cả của cháu thế nào rồi?" 

"Chị dâu cháu không có chuyện gì, truyền dịch liền tốt, ngược lại là cháu đó, chú nghe nói cháu không tin anh hai mình?" 

"Cháu…"Lục Lập Chính lập tức không biết nên nói gì. 

Bởi vì ấn tượng về Lục Lập Hành đã ăn sâu vào người hắn. Cộng với từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị Lục Lập Hành bắt nạt. Hắn đúng là không thể nào tin được. 

Trương Xuân Lôi lắc đầu: "Chú đề nghị nếu như cháu không có chuyện gì làm thì có thể lên trên thôn xem anh hai của mình một chút." 

Sau khi nói xong, Trương Xuân Lôi rời đi. 

Lục Lập Chính đứng tại chỗ, trong đầu tất cả đều là lời nói của Trương Xuân Lôi và chuyện xảy ra trong hai ngày này. 

Nếu như hắn đoán không sai, Trương Xuân Lôi cũng là Lục Lập Hành tìm đến. 

Nhưng mà Lục Lập Hành sao lại thế… 

Nghĩ tới đây, Lục Lập Chính lập tức chạy lên trên thôn. 

"Lập Chính, em đi đâu vậy?" Lục Lập Vĩ trông thấy bóng lưng của hắn thì gọi lại: 

"Đứa nhỏ này lỗ mãng, muốn đi làm gì?" 

Trên thôn. 

Một đám phụ nữ ngồi vây quanh một chỗ. 

Lý Xuân Hoa hôm nay dậy trễ một chút, lúc này mới bắt đầu ăn sáng. 

Nàng mang một bát khoai lang lớn ra, đi đến trước mặt mấy người phụ nữ kia, dự định tham gia tiệc trà của bọn họ. 

Lúc nhàn rỗi, các nàng luôn thích tụ lại một chỗ, dệt khăn quàng, phơi nắng, hoặc là làm một số việc đơn giản còn sót lại. 

Nhưng ngoài miệng lại không nhàn rỗi. Các nàng thích nhất là trò chuyện bát quái.

Trên cơ bản nhà ai xảy ra chuyện gì, các nàng đều lập tức biết được. 

Hôm qua, Lý Xuân Hoa cũng mua khoai lang của Lục Lập Hành. 

Lúc trước, chồng của nàng cũng ở trên chuyến xe buýt kia. 

Sau khi trở về, chồng nàng khen khoai lang này không dứt miệng, cũng bày rõ nhất định phải dùng hành động để cảm tạ Lục Lập Hành một chút. 

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ ra một chủ ý. 

Để Lý Xuân Hoa đi ra ngoài ăn sáng, giúp đỡ tuyên truyền khoai lang của Lục Lập Hành một chút. 

"Ồ, Lý Xuân Hoa, cô làm gì đó? Lúc này đã chín giờ rồi? Sao cô mới ăn sáng vậy?" 

Lý Xuân Hoa cần bát, ngồi xuống trên tảng đá: 

"Ừm, tôi hôm nay dậy trễ." 

"Ha ha, thể lực của cặp vợ chồng mới cưới các người đúng là tốt, không giống như mấy người chết như chúng tôi, thật là… buổi sáng gà vừa kêu liền dậy, xưa nay không nằm ỳ!" 

"Chị Trương, chị xem mình nói gì kìa? Lý Xuân Hoa người ta mới kết hôn được hai tháng!" 

"Nói cũng đúng!" 

Lý Xuân Hoa bị các nàng nói cho đỏ mặt. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình hôm nay, nàng vẫn kiên trì không thèm để ý đến bọn họ, mà bắt đầu ăn sáng. 

Bữa sáng chính là bột ngô và khoai lang. 

Khoai lang của Lục Lập Hành rất lớn, phía trên không có vết sứt nào, nhìn rất đẹp mắt. Lý Xuân Hoa cầm lên cắn một cái. Trong nháy mắt, con mắt của nàng sáng lên. 

Không thể không nói, khoai lang này đúng là rất ngon. Có thể nói là khoai lang ngon nhất mà nàng từng ăn trong đời này. 

Trong bát của nàng vốn còn có một chút rau xanh ăn kèm. 

Nhưng bây giờ, Lý Xuân Hoa cảm thấy hoàn toàn không cần thiết nữa. Nàng lại cắn một miếng khoai lang lớn. 

Ăn rất ngon. 

Lúc này, mấy người phụ nữ xung quanh cũng chú ý tới. 

"Khoai lang?" 

"Lý Xuân Hoa, nhà các người ăn khoai lang sớm như vậy? Vậy mùa đông các người định ăn cái gì đây?" 

Mùa hè, có rất nhiều thức ăn. 

Mọi người bình thường đều trữ khoai lang lại để ăn vào mùa đông. 

Lý Xuân Hoa nở nụ cười: "Không phải, tại khoai lang quá ngon, chồng tôi cũng bảo là nên nếm thử. Tôi chưa từng thấy khoai lang lớn như vậy bao giờ, cho nên…" 

"Lớn? Từng nào?" Đám phụ nữ lập tức cười tụ lại. 

Lý Xuân Hoa: "…Không phải là cái kia lớn, tôi nói là khoai lang, khoai lang! Khoai lang này thật sự rất lớn, hơn nữa còn rất ngon." 

Lý Xuân Hoa cần bát của mình lên: "Còn lớn hơn cả cái bát này."

"Ha ha, Lý Xuân Hoa, cô thật sự không đùa đó chứ! Nhưng mà, năm nay có khoai lang lớn như vậy sao?" 

"Tôi hôm qua có đi xem khoai lang nhà mình một chút, mới dài bằng ngón giữa, còn rất nhỏ, cảm giác mùa đông năm nay sẽ khó rồi đây." 

"Tôi cũng vậy, sầu muốn chết!" 

Lý Xuân Hoa nhận cơ hội nói: "Đây là khoai tôi mua ở trên thôn vào hôm qua, thật sự rất lớn, còn rất bột, lúc mới ăn còn cảm giác giống như bánh bao, nhưng mà ngon hơn bánh bao nhiều." 

"Thật sao?" 

Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau: "Trên thôn?" 

"Đúng, ngay tại con đường có rất nhiều người bày quầy bán hàng!" 

"Hay là, chúng ta cũng đi xem một chút? Nhìn Lý Xuân Hoa ăn ngon như nào kìa." 

"Được, dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi xem một chút đi?" 

"Đi đi đi!" 

Mấy người phụ nữ đều mặc kệ Lý Xuân Hoa, đứng dậy rồi đi lên trên thôn. 

Dọc theo con đường này, các nàng vừa nói vừa cười. 

Sau hai mươi phút, các nàng đã đến trên thôn. 

Nhưng mà mấy người nhìn quanh một vòng, cũng không thấy có bán khoai lang. 

Một người trong đó nhíu mày: 

"Lý Xuân Hoa đang gạt người à? Khoai lang ở đâu chứ?" 

"Thì đúng vậy, lát nữa trở về phải chất vấn nàng mới được, nha đầu này học xấu rồi!" 

"Ai? Không đúng, các người nhìn bên kia kìa! Bên sân thể dục trường học hình như đang bán gì đó thì phải?" 

"A! Hình như là đang bán thịt? Đi đi đi, mau đi xem một chút!” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp