Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 60: Về Nhà Đưa Thịt, Lục Lập Chính Sợ Ngây Người


1 tháng

trướctiếp

Lục Thiên Thiên lập tức không khóc nữa. Nàng căng con mắt, nhìn về phía trước. 

"Ai, ai đó…" 

Đây là một con đường đất nhỏ, ven đường có cỏ dại rậm rạp, dáng người của Lục Thiên Thiên lại quá thấp. Nàng nhìn không thấy người phía sau đám cỏ, chỉ ngửi thấy có mùi thơm. Nàng khóc thút thít: "Thật, thật thơm." 

Lục Lập Hành cũng nhịn không được nữa, lại nở nụ cười. Hắn cũng không đành lòng đùa nha đầu này nữa. Hắn trực tiếp đẩy bụi cỏ ra, bưng theo cái chậu thật to đứng ở trước mặt nàng: 

"Lúc này còn không quên ăn." 

Lục Thiên Thiên vui vẻ. 

"Anh hai, là anh hai!" 

"Thơm quá thơm quá, hu hu hu, anh hai, trong đó là cái gì thế?" 

"Là thịt sao?" 

Vừa nhắc tới thịt, Lục Thiên Thiên sắp chảy cả nước miếng. 

Trên gương mặt của nàng còn mang theo một giọt nước mắt, nhưng lúc này vẻ mặt đã tràn đầy nét tươi cười: "Anh hai, Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn ăn thịt thịt." 

Lục Thiên Thiên đưa cánh tay nhỏ với về phía trong chậu. 

"Ai, nha đầu này…" Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải ngồi xổm xuống vuốt vuốt cái mũi của nàng. 

Ai bảo em gái nhà hắn càng ngày càng đáng yêu chứ! 

"Sao em lại chạy ra ngoài?" 

"Là anh ba nói xấu anh hai, Thiên Thiên không thích anh ba, Thiên Thiên muốn đi tìm anh hai và chị dâu hai." 

"Đã trễ như vậy rồi, một mình em ra ngoài sao?" 

"Ừm, đúng vậy! Thiên Thiên chỉ thích anh hai và chị dâu hai." Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu. 

"Thiên Thiên biết rõ đường." 

"Vậy sao vừa rồi em còn khóc nhè?" 

"Em…" Lục Thiên Thiên giải thích không nổi nữa. 

Nàng bĩu môi, lại muốn khóc. 

Lục Lập Hành vội vàng nói: "Được được được, anh hai không hỏi nữa, em không phải là muốn ăn thịt sao? Đến đây!" 

Vì giữ ấm, Lục Lập Hành đã đậy cái lồng vải rất dày lên trên cái chậu. Lúc này, hắn đang định lấy lồng vải xuống, cho chú mèo ham ăn giải thèm một chút. 

"Ai đó? Lục Lập Hành? Tại sao lại là anh?" 

Đúng lúc này, giọng nói của Lục Lập Chính truyền đến từ phía trước. 

"Thiên Thiên, em qua đây, cùng anh về nhà!" 

Lục Lập Hành hơi sững sờ. 

Lục Thiên Thiên đã nhanh chóng ôm lấy chân của Lục Lập Hành: 

"Em không muốn, em muốn cùng anh hai về nhà!" 

"Em…" 

Lục Lập Chính nhớ tới, mình vừa mới cam đoan với anh cả là sẽ không tranh cãi với nhóc con này nữa. 

Nhưng bây giờ, hắn sắp bị làm cho tức chết rồi. 

Thiên Thiên sao lại thân cận với Lục Lập Hành như thế? 

Trước đó, người nàng thân cận nhất chính là mình. 

Lục Thiên Thiên là con gái mà hai ông bà Lục gia về già mới sinh, ba anh trai phía trước đều đã rất lớn tuổi rồi.cho nên nàng vô cùng được yêu thương. 

Trước kia, Lục Lập Chính thường xuyên mang theo cô em gái này đi chơi. Lục Thiên Thiên cũng thích treo trên cánh tay của hắn nhất. 

Trong lòng của Lục Lập Chính cảm thấy rất khó chịu. 

Hắn khống chế tâm tình của mình, ôn nhu nói: 

"Thiên Thiên ngoan, quá muộn rồi, bên ngoài có sói đó, đến bên cạnh anh ba đi, anh ba bảo vệ em." 

Dùng chiêu này dỗ Lục Thiên Thiên là chuẩn nhất. 

Lục Thiên Thiên run một cái, thật sự đã bị hù dọa. 

Nàng rụt cổ một cái, nhìn Lục Lập Hành, lại nhìn Lục Lập Chính. 

Cuối cùng, vẫn là bị thịt trong ngực Lục Lập Hành chinh phục: 

"Em không muốn!" 

Lục Lập Chính: … 

Hắn đành phải đưa ánh mắt về phía Lục Lập Hành: 

"Anh tới đây làm gì?" 

Lục Lập Hành nâng cái chậu trong tay lên: "Đưa thịt cho mọi người." 

"Thịt?" 

Khó trách hắn lại ngửi thấy một cỗ mùi thơm. Lục Lập Chính lập tức nuốt một ngụm nước bọt. 

Nhưng vẫn nói: 

"Sao anh lại có thể có thịt? Từ đâu tới?" 

Ở trong nhận thức của Lục Lập Chính, Lục gia ngoại trừ sang năm thì đều không có thịt ăn. 

"Vận may tốt, gặp được một con lợn rừng trên núi. Anh và Đại Hoàng bắt nó lại, buổi tối giết rồi nấu thịt. Ba mẹ đâu?" 

Lục Lập Hành nắm tay Lục Thiên Thiên, đi về phía trước. 

"Anh! Anh đứng lại!" 

Lục Lập Chính ngăn cản hắn: "Ba mẹ không ở nhà." 

"Không ở nhà? Đi đâu rồi?" 

Lục Lập Hành không nhớ rõ kiếp trước ba mẹ có ra ngoài vào lúc này hay không? 

"Đương nhiên là ra ngoài kiếm tiền rồi, tiền trong nhà đều bị anh… tiêu hết. Chị dâu cả còn đang bị bệnh, Thiên Thiên còn phải đi học, ba mẹ đi lên thị trấn tìm việc làm rồi!" Lục Lập Chính bất mãn nói. 

"Nào giống anh, mỗi một ngày đều rảnh rỗi như vậy?" 

Lục Lập Hành nhíu mày. 

"Đường núi không phải bị chặn rồi sao?" 

"Đi đường bộ." 

Nói đến đây, Lục Lập Chính cũng cảm thấy rất là ủy khuất. Hắn vốn định không đi học nữa, chuẩn bị đi làm, nhưng lại bị ba mẹ và anh cả mắng. Tuổi của ba mẹ đã lớn như vậy rồi, còn phải đi bộ mấy chục cây số để rời núi. Hắn không biết rốt cuộc là nên buồn bực chính mình hay là tức giận vì Lục Lập Hành nữa. 

Lục Lập Hành nhíu mày lần nữa. 

Chẳng lẽ là bởi vì mình trọng sinh trở về, thay đổi chuyện xe buýt bị lật, dẫn đến một số quỹ đạo liên quan cũng xảy ra thay đổi? 

Suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, hắn trở về không phải là vì thay đổi số mệnh của những người này hay sao? 

Lục Lập Hành nở nụ cười: 

"Yên tâm đi, chờ làm xong trận này, anh sẽ đi đón bọn họ trở về!" 

"Chỉ dựa vào anh sao?" Lục Lập Chính có chút khinh thường. 

"Đừng cho là mình bắt được con lợn rừng là giỏi lắm, Tôi nói cho anh biết, kiếm tiền không có đơn giản như vậy!" 

Lục Lập Hành cười cười. Hắn đi về phía trước một bước. 

Lục Lập Chính nhanh chóng lui về sau một bước. 

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Lục Lập Hành lúc này có chút không giống. Trước kia, hắn luôn cà lơ phất phơ, hiện tại khí thế sao lại lớn như thế? 

"Đứng, đứng lại! Anh muốn làm gì? Ba mẹ không cho anh về nhà, để anh chăm sóc chị dâu hai thật tốt." 

"Ừm, anh chỉ là muốn đến đưa số thịt này cho mọi người mà thôi, ba mẹ không ở nhà thì để anh cả và chị dâu ăn đi? Bọn họ có phải là bị bệnh rồi hay không?" 

"Làm sao anh biết?" 

Lục Lập Hành không có trả lời vấn đề này, hắn nói: "Để hai người bọn họ bồi bổ một chút, thuận tiện nói với anh cả, không cần quan tâm đến mấy chuyện khác. Chuyện kiếm tiền cứ để anh, bảo bọn họ cứ dưỡng bệnh cho thật tốt đã." 

"Anh…" Lục Lập Chính có chút mờ mịt. 

Sao tên này càng nói chuyện lại càng không đáng tin cậy. 

"Chuyện đã nói với em anh nhất định sẽ làm được." 

Lục Lập Chính bỗng nhiên mở to hai mắt. 

"Anh sẽ mang Thiên Thiên đi trước, chị dâu cả đang bị bệnh, một đứa trẻ mới lớn như em cũng không chăm sóc nổi nha đầu này, để chị dâu hai của em chăm sóc cho." 

"Thiên Thiên, nói tạm biệt với anh ba đi." 

Lục Thiên Thiên ôm lấy cổ Lục Lập Hành, vui vẻ nói: "Anh ba, hẹn gặp lại." 

Trước khi đi, Lục Lập Hành lại đưa hai củ khoai lớn bên người mình cho Lục Lập Chính: 

"Còn có cái này nữa, cũng cầm về đi, chắc là đủ ăn mấy ngày, chờ ăn hết lại đến nhà anh lấy." 

"Anh…" 

Không đợi Lục Lập Chính kịp phản ứng, Lục Lập Hành đã mang theo Lục Thiên Thiên rời đi. 

Tiểu nha đầu này, trước khi đi còn làm cái mặt quỷ với Lục Lập Chính. 

Lục Lập Chính nhìn bóng lưng của hai người, lại nhìn thịt và khoai lang trong tay, có chút mờ hồ. 

Cho đến khi về đến nhà, hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại. 

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà trông thấy Lục Lập Chính ngơ ngác, liền tò mò hỏi: 

"Lập Chính, em làm cái gì vậy? Cầm cái gì đó? Thiên Thiên đâu?" 

Lục Lập Chính đưa trong tay đồ vật đặt ở trên mặt bàn: 

"Thịt, khoai lang!" 

Lục Lập Chính và Chu Ngọc Hà lập tức sợ ngây người. 

"Nhiều thịt như vậy?" 

"Khoai lang lớn như thế? Từ đâu tới?" 

"Em… em dùng Thiên Thiên đổi?" Lục Lập Vĩ kinh hãi đến mức chảy cả mồ hôi lạnh! 

Lục Lập Chính vội vàng nói: "Không có, không phải, em nào dám dùng Thiên Thiên đổi những thứ này, là Lục Lập Hành!" 

"Hắn mang Thiên Thiên, còn đưa những thứ này tới." 

"Lập Hành?" Lục Lập Vĩ nghe vậy thì có chút yên lòng. 

Nhưng rất nhanh, hắn lại khiếp sợ: "Hắn lấy những thứ này từ đâu?" 

Lục Lập Chính tức giận nói: "Thịt là thịt heo rừng, Lục Lập Hành nói là mình gặp được lợn rừng ở trên núi rồi bắt về!" 

"Còn về khoai lang này, em cũng không biết từ đâu tới." 

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau. 

"Chuyện này… thôn Lục Gia chúng ta không có khoai lang lớn như vậy thì phải!" 

"Thì đúng vậy, không phải nói năm nay khoai lang thu hoạch không tốt sao, khoai lang ở nhà chúng ta đều không sao cả?" 

"Không đúng, không đúng, hôm nay mấy bác hàng xóm hình như cũng cầm mấy củ khoai lang lớn như vậy, nàng nói… là mua ở trên thôn!" 

"Trên thôn?" 

"Đúng đúng, buổi chiều lúc nàng đến thăm em có nói vậy, nói là bán rất chạy, còn chúc mừng em nữa. Nàng đang chúc mừng chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Chu Ngọc Hà tràn đầy sự tò mò. 

Lục Lập Chính càng nghe càng cảm thấy là lạ: 

"Trên thôn? Có người bán?" 

Hắn nhớ lại, buổi sáng mình mang Lục Thiên Thiên đi, hình như có nghe Lục Lập Hành nói bán khoai lang ở trên thôn. Không phải là thật đó chứ? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp