Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 59: Tiểu Nha Đầu Này, Rất Hiểu Tâm Tư Của Hắn


1 tháng

trướctiếp

Trong tương lai không xa, hắn tuyệt không phải chỉ là kiếm tiền giống như bây giờ, mà còn cần một số trợ thủ có thể tín nhiệm. 

Tuy Lưu Phú Nhân hơi lớn tuổi, nhưng mà lại chăm chỉ tài giỏi. 

Lục Lập Hành rất yên tâm. 

"Chú? Chú việc gì đây?" Lưu Phú Nhân có chút mờ mịt. 

"Bán thịt lợn, cháu không hiểu gì về phương diện này, chú là người trong nghề. Chú bán giúp cháu, giống như Thiết Trụ, mỗi ngày cháu sẽ trả cho chú một tệ." 

"A đúng rồi, quên nói với chú, cháu bán khoai lang trên đường. Thiết Trụ ngày mai sẽ đi bán khoai lang giúp cháu, một mình cháu bận không qua nổi." Lục Lập Hành giải thích một phen. 

Vương Thiết Trụ cũng ở một bên thêm mắm thêm muối: 

"Đúng đúng đúng, chắc là chú chưa thấy khoai lang của anh Lục lớn như nào đâu!" 

"Hôm nay sẽ lên thôn bán 100 cân! Cộng với con lợn này." 

"Anh Lục hiện tại có thể kiếm tiền rồi, cháu dự định theo anh Lục lăn lộn. Chú Lưu, không phải chú đang định gom góp sính lễ sao? Cùng nhau làm đi?" 

Lưu Phú Nhân giật mình: "Khoai lang? Cháu nói đến khoai… khoai lang lớn như này sao?" 

Hắn khoa tay ra hiệu. 

Hôm nay lúc hỏi Triệu Tú Liên, nàng nói là mua ở trên thôn. 

Lưu Phú Nhân còn đang suy nghĩ, nhà ai có khoai lang lớn như vậy, hắn cũng dự định ngày mai sẽ đi mua. 

"Ừm, đúng vậy." 

Vương Thiết Trụ đi đến trong góc, lấy một củ khoai lớn từ trong xem kéo ra: "Chú nhìn nè!" 

"Lớn thật!" 

Lưu Phú Nhân trực tiếp phát ra một tiếng cảm khái: "Lớn như thế… Được rồi.chú sẽ bán với hai cháu, nhưng nhớ giữ lại cho chú hai phần khoai lang, sang năm ăn." 

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Hay là, chú cũng bán khoai lang trong ruộng của chú cho cháu đi?" 

"Hả?" Lưu Phú Nhân càng thêm mờ mịt. 

"Ai nha, chú Lưu, là như vậy…" 

Vương Thiết Trụ lặp lại lời nói của Lục Lập Hành hôm nay cho hắn một lần. 

Lưu Phú Nhân liên tục gật đầu: "Ha ha ha, được được được, chú đồng ý. Chú không cần trở về bàn giao với người nhà, tất cả bên trong đều thuộc về cháu!" 

"Vậy thì tốt, nói không chừng làm xong trận này, chú sẽ có tiền cưới Tú Liên." Trong lòng của Lưu Phú Nhân cảm thấy đắc ý. 

"Tú Liên? Người chú yêu là Triệu Tú Liên?" Vương Thiết Trụ lập tức đoán ra. 

"Ha ha ha, anh Lục, chúng ta đã biết được một bí mật khó lường." 

Lưu Phú Nhân lập tức bịt miếng hắn lại, thế nhưng mà đã chậm. 

Hắn đành phải xoắn xuýt nói: "Thiết Trụ, cháu cháu cháu… cháu đừng có nói mò!" 

"Cháu nào có nói mò gì đâu? Chú Lưu, chính chú nói mà!" 

"Ha ha ha, chú Lưu, cháu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ uống rượu mừng với hai người thôi!" 

"Cháu sẽ cố gắng một chút, đến lúc đó sẽ cho chú Lưu một hồng bao lớn!" 

"Nói như này thì còn tạm được! Nhưng mà đừng có mà nói lung tung ra ngoài đó biết chưa, hai xú tiểu tử này." Lưu Phú Nhân nói thầm hai câu, rồi tiếp tục làm việc. 

Hắn cắt xương sườn và chân heo xuống trước. Lục Lập Hành cầm lấy đi rửa sạch sẽ, rồi cầm vào nhà bếp: 

"Buổi tối hôm nay ăn mì thịt, chú Lưu, Thiết Trụ, hai người ở lại ăn cơm đi." 

"Được." Hai người cũng không khách sáo. 

Lục Lập Hành trở lại lòng bếp, xử lý lông trên chân lợn sạch sẽ, sau đó ném vào bên trong nồi. 

Bên trong nồi chính là nước hắn đã đun sôi trước đó. 

Lục Lập Hành dùng phương pháp kho thịt, hầm với lửa nhỏ. 

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm đã lan ra. 

Hắn đứng ở trước bếp lò, phát ngốc. 

Cố Vãn Thanh nhìn hắn một hồi lâu, phát hiện hắn không nhúc nhích. Nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, giật giật tay áo của hắn: 

"Lục Lập Hành, anh sao thế?" 

Lục Lập Hành lấy lại tinh thần, lập tức khoát khoát tay: "Không, không có gì, em mau ngồi xuống đi, đừng lộn xộn." 

Cố Vãn Thanh không nghe lời hắn nói, không biết là vô tình hay là cố ý nhắc tới: 

"Thật ra em cũng nhớ Thiên Thiên." 

Lục Lập Hành hơi sững sờ. 

Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành chăm chú, tiếp tục nói: 

"Còn có anh cả, chị dâu, Lập Chính và ba mẹ nữa." 

"Lúc trước khi em gả tới đây, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nhưng cho dù là như thế, bọn họ cũng chưa từng bạc đãi em." 

"Ba mẹ có gì tốt đều sẽ chia cho em, chị dâu cả cũng thế." 

"Mặc dù Lập Chính còn nhỏ, nhưng mà mỗi lần lên núi đều sẽ mang đồ ăn ngon về cho Thiên Thiên và em." 

"Lục Lập Hành, chúng ta trở về đưa cho bọn họ chút thịt đi." 

"Bọn họ chắc là đã lâu rồi không ăn thịt, nhất định rất muốn ăn. Nhất là tiểu nha đầu Thiên Thiên kia, chính là một chú mèo ham ăn, ở chỗ này được ăn thịt mấy ngày liền, trở về đoán là thèm sắp khóc rồi, chắc là ăn cơm cũng không được ngon. Chi bằng lát nữa em và anh cùng trở về một chút." 

Lúc Cố Vãn Thanh nói những lời này, không tự chủ được mà nở nụ cười. 

Người thông minh như nàng, đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Chỉ là hắn không biết, trở về liệu có bị đuổi ra khỏi nhà hay không. Hắn luôn cảm thấy, mình đưa thức ăn về, sẽ bị Lập Chính ném ra. 

Lục Lập Hành gật đầu: "Được, chờ nấu thịt xong, sẽ đưa cho bọn họ một ít!" 

Lục Lập Hành nói xong lại đi ra ngoài, lấy thêm chân heo và xương sườn vào. 

Trong lúc đó, Vương đại nương còn đưa củ cải và khoai tây tới. 

Thịt nấu hơn một giờ. 

May mắn hôm nay trở về sớm. 

Lúc này mới chỉ bảy giờ rưỡi. 

Lục Lập Hành lấy bát đũa trong nhà ra, múc cho mỗi người một bát thịt và khoai tây, sau đó lấy mì đã chuẩn bị từ sớm ra. 

Mì sợi ăn với thịt hầm, đây là món Lục Lập Hành vô cùng thích ăn sau khi có tiền ở kiếp trước. 

Mọi người vui vẻ ăn cơm xong. Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân lần lượt trở về nhà. 

Đại Hoàng ăn no rồi lại nằm ngủ ở trước cửa. 

Lục Lập Hành cầm đĩa thịt đã chuẩn bị từ sớm ra, lại cầm hai củ khoai lang, rồi gọi Cố Vãn Thanh: 

"Vãn Thanh, đi thôi?" 

"Ừm, được!" Cố Vãn Thanh gật đầu. 

Thế nhưng, vừa đi được hai bước, nàng bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "A?"

Lục Lập Hành vội vàng để cái chậu trong tay xuống, mặt mũi tràn đầy sự khẩn trương: 

"Sao thế? Vãn Thanh, em bị gì vậy?" 

"Không, em không sao, em chỉ là… chỉ là bỗng nhiên bị đau bụng, anh đừng lo lắng." 

Cố Vãn Thanh ổn định lại, nói: "Đi thôi." 

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt. Lục Lập Hành nhớ tới lời nói của Trương Xuân Lôi. Hiện tại Cố Vãn Thanh cần phải giữ thai thật tốt, không thể vận động nhiều. 

Hắn ngăn cản Cố Vãn Thanh: "Em về nghỉ ngơi trước đi, anh đi một mình." 

"Em không sao, em…" 

"Anh có thể đi một mình được, yên tâm đi." Lục Lập Hành nhéo gương mặt của Cố Vãn Thanh một cái. 

Khiến mặt nàng lập tức ửng đỏ: "Thế nhưng, mấy người Lập Chính…" 

"Không có chuyện gì, anh có thể làm được, lại nói, còn có Thiên Thiên ở đó." 

Cố Vãn Thanh lúc này mới gật đầu: "Vậy được rồi, anh đi chậm một chút." 

"Ừm." 

Nhìn Cố Vãn Thanh vào phòng, Lục Lập Hành mới tiếp tục đi về nhà. 

Lúc này, bên trong nhà lá. 

Lục Lập Chính đã nấu cơm xong. 

Chu Ngọc Hà được Lục Lập Vĩ đỡ, đi tới bên cạnh bàn. 

Ba mẹ Lục gia không ở nhà. 

Chu Ngọc Hà bị bệnh, Lục Lập Vĩ đau chân. Mấy ngày nay, đều là Lục Lập Chính nấu cơm. 

Hôm nay, hắn nấu bột ngô, cộng với mấy cái bánh ngô, một đĩa rau xanh. Sau khi ngồi xuống, Lục Lập Vĩ thở dài: 

"Ai, Ngọc Hà, theo anh, khổ cho em rồi." 

"Nói gì vậy, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, cả đời này của em đã nhận định anh rồi, chịu khổ em cũng nguyện ý." 

Lục Lập Vĩ vui vẻ cười. Hắn gắp cho Chu Ngọc Hà một đũa rau xanh. 

Chu Ngọc Hà nhìn về phía Lục Thiên Thiên đang quật cường đứng ở cửa. 

"Thiên Thiên? Sao em lại không đến ăn?" 

Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Thiên Thiên nhếch lên, sắp khóc: 

"Hu hu, em nhớ chị dâu hai~~ " 

"Em còn nhớ anh hai nữa, hu hu hu, Thiên Thiên muốn đến nhà chị dâu hai ở!" 

Lục Lập Chính nghe xong lời này thì giận không chỗ phát tiết: 

"Lục Thiên Thiên, em có phải là ngu thật rồi hay không?" 

Bị kiểu nói này, Lục Thiên Thiên bĩu môi, tức giận nhìn hắn một cái: 

"Hừ, anh mới ngốc, anh ba là ngu nhất!" 

"Thiên Thiên không muốn ăn cơm anh ba nấu!" 

Sau khi nói xong, Lục Thiên Thiên xoay người chạy ra ngoài. 

"Thiên Thiên muốn đi tìm anh hai!" 

"Ai, nha đầu này…" 

Lục Lập Vĩ đứng dậy muốn đuổi theo. 

Lúc này trời đã rất muộn. Tuy bên ngoài có ánh trăng, nhưng mà dù sao cũng là trên núi, buổi tối rất không an toàn. 

"Anh cả, chân của anh đang đau, anh cứ ngồi đó, em đuổi theo cho!" 

"Thế nhưng mà em…" 

"Em đảm bảo sẽ không tranh cãi với Thiên Thiên nữa!" Lục Lập Chính thề. 

Lục Lập Vĩ lúc này mới gật đầu: “Em nhanh đi đi, đừng để nha đầu kia chạy xa." 

"Ừm." 

Lục Lập Chính mau chóng đuổi theo. 

Lục Thiên Thiên vừa chạy vừa lau nước mắt. 

Anh ba đúng là quá xấu ~ 

Nàng bắt đầu chán ghét anh ba rồi~~ 

Thế nhưng, vừa chạy hai bước, nàng đã dừng lại. 

Làm sao bây giờ? ~ 

Bên ngoài tối quá ~ 

Lúc này, phía trước bỗng truyền đến một tiếng sột soạt. 

Lục Thiên Thiên giật mình. 

Có người ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình. 

Sau đó, nàng mở to miệng khóc lớn: 

"Hu hu hu, ai vậy…" 

"Đừng ăn Thiên Thiên mà, Thiên Thiên vẫn còn là con nít…" 

"Thịt Thiên Thiên, thịt Thiên Thiên không thể ăn, hu hu hu ~ " 

Lục Thiên Thiên càng khóc càng thương tâm, nàng nhớ tới khi còn bé, ba mẹ kể chuyện ma cho mình nghe. 

Đó là thứ mà nàng sợ nhất. 

Khi còn bé nàng còn từng tè ra quần bởi vì bị dọa ma. 

"Phốc phốc ~ " 

Một tiếng cười quen thuộc bỗng nhiên truyền đến từ phía trước… 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp