[END]
Hình như ta lại nằm mơ rồi.
Lại hình như không phải là mơ.
Thì ra linh hồn cũng sẽ chìm nổi hoảng hốt, không biết mình đang ở nơi nào.
Ta nhớ ra rồi.
Nhớ ra tất cả rồi.
Nhớ ra khi còn sống đã bị tra tấn thế nào, nhớ ra khi chết đã mang theo oán hận thế nào.
Nhớ ra ta đã ôm linh hồn nhỏ xíu, ngồi khóc dưới cây đào.
Khóc ông trời đui mù.
Khóc cho đứa con số khổ của ta.
Khóc vì ta rốt cuộc cũng không đợi được Tạ Từ nữa.
Còn nhớ ra Kỳ Hoài Thịnh đào xương cốt của ta lên thế nào, lại dán mấy lá bùa cho ta.
Sau đó thì ta bắt đầu quên.
Quên đi tất cả những thứ làm ta đau khổ, làm ta thù hận.
Khi mở mắt ra, nhóc con đang bay bổng bên cạnh ta.
Ta nhìn khuôn mặt không khác gì Tạ Từ của nó, ôm nó vào lòng.
Nhóc con xẹp miệng, ôm lấy ta:
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng nhớ ra con rồi.”
*
“Mẹ ơi, mẹ mau đi xem cha đi.”
Ta cho rằng ta ngủ không lâu lắm.
Sự thật là ta đã ngủ ba ngày ba đêm rồi.
Nhóc con nói Tạ Từ đã nhốt mình trong điện Cần Chính ba ngày ba đêm, không ăn không uống không nói lời nào.
Không lên triều, cũng không gặp ai.
Lúc ta bay vào, trong điện là một mảng đen như mực.
Tạ Từ ngồi bên cạnh bàn.
Giống như thường ngày, lại rất khác thường ngày.
Mấy ngày không thấy, trong mắt hắn không còn ánh sáng, trên người không còn sự sắc bén.
Chỉ ngồi ở đó, không hề ngửi thấy chút tức giận nào.
Ta ngồi xuống đối diện hắn.
Hắn không nhìn thấy ta.
Không đốt đèn, ngay cả lắc lư ánh nến ta cũng không làm được.
Ta thở dài, bay ra ngoài.
Ngoài điện có rất nhiều người đang quỳ, đều cầu xin hắn đi ra ngoài, xin hắn vào triều, xin hắn ăn uống.
“BẮt được Kỳ Hoài Thịnh rồi, bệ hạ không nên vui vẻ sao, vì sao…”
“Ngươi thì biết gì chứ?”
“Ta ở bên cạnh bệ hạ lâu nhất, biết rõ nhất, bệ hạ đánh về đô thành chính là vì thất Công chúa!”
“Tru sát thất Công chúa là để lừa Kỳ Hoài Thịnh, để tránh cho hắn ta dùng thất Công chúa uy hiếp.”
“Nhưng lại lo khi cùng đường hắn ta sẽ giết thất Công chúa để xả hận, mỗi lần bắt đều không dám đuổi tận giết tuyệt.”
“Cho nên mới để hắn ta chạy lâu như vậy.”
“Ai mà ngờ, thất Công chúa đã sớm không còn nữa, bệ hạ có thể không đau lòng sao?!”
Hai Vũ Lâm quân nhỏ giọng nói thầm.
“Vậy thì phải làm sao đây…”
“Cô Tống cũng bị bỏ ngục rồi, bây giờ bệ hạ không gặp ai cả, dù sao cũng không thể…”
Đang nói thì có tiếng bước chân dồn dập vang từ xa đến gần.
“Bệ hạ!” Một cung nhân cúi người quỳ xuống: “Cô Tống cầu kiến. Cô Tống nói, có… có vật cũ của thất Công chúa muốn giao cho bệ hạ, cầu kiến bệ hạ!”
Hồi câu sau, cửa điện Cần Chính mở ra vang lên một tiếng “Két”.
*
Tạ Từ rất bình tĩnh.
Ngồi tựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn Tống Phù Thanh khóc.
Nàng ta nói nàng ta sai rồi, không nên dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó với hắn.
Nàng ta nói nàng ta chỉ là quá yêu hắn thôi, có thể nể tình những công lao trước kia của nàng ta mà tha cho nàng ta hay không.
Mãi đến khi nàng ta kể đến ta, Tạ Từ mới động đậy mí mắt.
“Ta… Ta chỉ là truyền sót mấy câu thôi.”
“Ta chỉ là… không muốn chàng quá buồn rầu.”
Tống Phù Thanh dùng hai tay dâng lên chiếc túi thơm năm đó ta đưa cho nàng ta.
“Tiểu Thất nói, xin chàng nhất định phải sống sót.”
“Nàng ấy ở đây chờ chàng.”
Ta thấy tay Tạ Từ chợt run lên, dường như không có cách nào nắm lại được.
“Bệ hạ, nể mặt Tiểu Thất… Nể tình ta và Tiểu Thất chơi thân với nhau như vậy…”
Tạ Từ đứng dậy, cầm lấy chiếc túi thơm đó rồi rời đi.
Hắn xoay người đi đến chỗ giam giữ Kỳ Hoài Thịnh.
Ta không đi theo.
Chờ khi hắn đi ra thì lại mang theo đầy máu.
Sau đó hắn lại đi đến điện Phương Hoa.
Gần như không dùng sức lực, hắn đào xương của ta ra.
Hắn vẫn rất bình tĩnh.
Lặng lẽ ngồi bên cạnh bộ xương cả đêm.
Sau đó Tạ Từ bắt đầu khôi phục như thường.
Ăn cơm, đi ngủ, vào triều, bàn chính sự.
Tống gia chủ động xin từ chức, rời khỏi triều đình.
Không mang theo Tống Phù Thanh.
Tạ Từ ban hôn cho nàng ta.
Sau khi nàng ta biết được người hoan hảo với nàng ta đêm đó không phải là Tạ Từ thì bắt đầu trở nên điên dại.
Kỳ Hoài Thịnh luôn bị giam giữ ở địa lao của dịch đình.
Cách mấy ngày Tạ Từ lại đi một lần, sau đó là đi ra với cả người toàn máu.
Lại như thường lệ mà đi đến chỗ cây đào khô quắt đen thui đó ngồi xuống.
Vào đầu xuân, Tạ Từ đính chính thanh danh cho ta, đồng thời truy phong ta làm Hoàng hậu.
Trên dưới triều đình không có ai nhắc đến chuyện phong hậu, lấp đầy hậu cung nữa.
Thời tiết càng ngày càng ấm, ta nhìn Tạ Từ ngày càng được người ta yêu mến, dần dần yên lòng.
Tân triều bắt đầu, nhân tài khan hiếm.
Tuy không có Thái tử nhưng Tạ Từ vẫn thiết lập thái học ở trong cung.
Để các thế gia, các quan viên đưa con nhà mình vào cung, Thái phó tự mình dạy học.
Ngày hôm đó nắng xuân rực rỡ, sau khi vào triều, Tạ Từ chắp tay đi về phía thái học.
Còn chưa bước vào thì đã có tiếng đọc sách oang oang của bọn nhỏ truyền đến:
“Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
Tạ Từ chợt dừng bước chân lại.
Xoay người.
Hắn quay về điện Cần Chính.
Đóng cửa điện Cần Chính lại, cầm lấy chiếc túi thơm luôn treo bên hông.
“Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
Hắn cười.
Cười một lúc, nắm chặt túi thơm, khóc thất thanh.
*
Ta ở bên cạnh Tạ Từ khoảng nửa năm.
Bắt đầu từ khi lá bùa xung quanh hài cốt bị hủy đi, ta trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng.
Khi mùa hè đến, ta cảm thấy mình sẽ bay đi theo khí trời bất cứ lúc nào.
Ngày rời đi, nhóc con một lần nữa nhập mộng thất bại, xấu tính hất cửa sổ điện Cần Chính.
Tạ Từ đang nghỉ trưa thì chợt mở mắt: “Tiểu Thất?”
“Mẹ nhìn xem! Trong lòng cha chỉ có mẹ thôi, hoàn toàn không nhớ đến con!”
Nhóc con tức giận.
Ta sờ đầu nó: “Con đoán xem mỗi ngày cha đến thái học là vì muốn thấy bóng dáng của ai?”
Nhóc con khoanh tay hừ một tiếng.
Nhưng khi ta đi theo Tạ Từ ra ngoài, nó vẫn đi theo.
Tạ Từ đi đến tòa lầu Trích Tinh còn sót lại của vương triều.
Đi từng bước lên cao, ở trên đỉnh lầu có thể thấy toàn cảnh đô thành.
Chỉ trong nửa năm mà kinh đô đã khôi phục sự phồn thịnh.
Buổi chiều, người tới lui rộn ràng, là lúc náo nhiệt nhất.
“Tạ Từ, bọn ta phải đi rồi.”
Biết rõ là hắn không nghe thấy nhưng ta vẫn mở miệng nói.
“Chăm sóc bản thân cho tốt. Mạng của chàng ta không dễ gì mới đổi về được đâu.”
Tạ Từ luôn nhìn về phía phiên chợ đông nghịt ở phía xa.
Ta đưa tay xoa mặt hắn, dắt nhóc con xoay người.
Khi sắp biến mất, ta nghe thấy hắn lẩm bẩm một tiếng:
“Đi đi, đất nước của nàng, nhà của nàng, ta sẽ trông giữ.”
Ta quay đầu.
“Tiểu Thất, kiếp sau, chờ ta nhé.”
Ta cười với hắn.
Được.
Kiếp sau, bọn ta chờ chàng.
— HẾT —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT