Hồ Hậu:???

Cái quái gì vậy? Lột da rút gân?

Nàng yêu nhất là bộ lông của mình đấy nhé, ngày thường đều tinh tế chải chuốt tỉ mỉ, hiện giờ lại nghe có người muốn động lông nàng, trong lòng tức khắc cơn giận dữ sắp trào ra.

Là tên ác độc nào làm, bà đây đi ám sát hắn.

Bạch Dĩ Lạc uống xong sữa đã cái nư, cả người đều ấm áp.

【Ăn uống no say cảm giác thật tốt 】

【Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân là người tốt nhất.】

Bạch Dĩ Lạc đem bản thân cuộc tròn lại, an tĩnh nằm trong ổ, sau đó đôi mắt nhắm lại, một hai ba, ui ngủ rồi.

Mà Hồ Hậu:???

Từ từ con yêu, con đừng ngủ mà, con còn chưa nói cho nương biết là ai động đến bộ lông cao quý trên người ta mà.

Con không nói, nương ngủ không được.

Ngoan nhãi con, Tiểu Thất, bảo bối.

Hồ Hậu thậm chí còn muốn đem Bạch Dĩ Lạc đang ngủ lây tỉnh nữa, làm cậu nói xong rồi ngủ tiếp cũng được mà.

Cuối cùng đôi tay nắm chặt, vẫn nên nhịn xuống, không làm ra loại chuyện này không phúc hậu.

Nhìn Bạch Dĩ Lạc ngủ ngon lành, Hồ Hậu thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Ngoan ngoãn ngủ đi, mẫu thân sẽ bảo vệ tốt Tiểu Thất."

Mặc kệ Tiểu Thất đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ cậu làm thế nào biết được chuyện về sau, cậu chỉ là Tiểu Thất của bọn họ, là cả nhà liều mạng sẽ bảo hộ bảo bối.

Về chuyện tiếng lòng kia, trước tiên nên gạt cậu đi, để tránh cậu không được tự nhiên mà nghĩ nhiều.

¢¢¢¢¢¢¢

Bạch Dĩ Lạc trọng sinh đã ba ngày, hiện tại đôi mắt cậu đã hoàn toàn thấy rõ mọi thứ xung quanh, tay và chân nhỏ cũng có chút lực rồi, nhưng cái quan trọng nhất vẫn không thể biến ra hình người.

Bực mình.

Bực mình không được.

Bản thân có khi vẫn chưa phát dục hoàn toàn, mấy ca ca lúc sinh ra tuy đều là nhãi con hồ ly, nhưng một ngày sau đều có thể biến thành hình người.

Bạch Dĩ Lạc càng nghĩ càng bực bội, nằm vào trong ổ cắn móng vuốt.

Ôi, còn không có răng mà càng tức giận hơn.

Quên nó đi, cứ ngậm nó trong miệng đã rồi tính sau.

Bạch Dĩ Lạc đang nằm trong ổ ngậm chân thịt vào miệng.

Được rồi, nên nghĩ cách ra ngoài chơi thôi, nghĩ cách nên ra ngoài tắm nắng.

Yêu giới hàng năm lục ý dạt dào, cảnh sắc tươi mát tốt, đáng tiếc, đời trước đều chưa được một lần chân chính thưởng thức qua.

Bạch Dĩ Lạc nhìn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, lòng đầy ghen tị.

Kẽo kẹt ——

Với đôi tai nhạy bén của cậu nghe được thanh âm mở cửa phòng.

Là ai?

Mẫu thân hay lão cha?

Hay là những người khác.

Chẳng lẽ là mấy ca ca tỷ tỷ của cậu.

Đã lâu như vậy rồi, bọn họ còn chưa tới xem mình nữa, chẳng lẽ không thích cậu?

Bạch Dĩ Lạc nhịn không được ngẩng đầu xem, đáy mắt ẩn chứa chờ mong, nhưng cái gì cũng không có thấy.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong tầm mắt xuất hiện một nữ tử xa lạ.

Ánh mắt này quá ác độc, không phải là tới hại hồ ly đi.

Bạch Dĩ Lạc dùng đầu nhỏ của mình cẩn thận hồi tưởng, rốt cuộc nhớ tới sự kiện mà bản thân đã cố tình xem nhẹ nó. Ôi mai gót.

Chuyện náo động lúc trước, có yêu hạ độc cậu nhưng đã bị bắt.

Chẳng lẽ chính là chuyện này?

Nhưng chuyện hạ độc này đâu có nhanh như vậy.

Thời gian không khớp một chút nào.

[Đây là thất điện hạ vừa mới sinh ra sao? Chưa đủ lông đủ cánh, thật xấu xí. ]

Này nha, đây là ai đang nói chuyện? Bạch Dĩ Lạc chấn kinh rồi.

Không, không thể nào. Thế mà dám chê ta

[ Bộ dạng sợ hãi này cũng không phải tên ngốc nhỉ.]

[Quản nó làm gì, giết nó liền hoàn thành nhiệm vụ.]

Bạch Dĩ Lạc cuối cùng cũng xác định mình có thể nghe được tiếng lòng đối phương, tức khắc ngửa mặt lên trời cười to.

Ha ha ha ha, không nghĩ tới trở về thế mà còn có loại đãi ngộ này, thật tốt quá, có đãi ngộ này cần gì phải sầu lo không thể bảo vệ người nhà nữa chứ.

Bạch Dĩ Lạc bắt đầu khoe khoang, cái đuôi nhếch lên cao luôn rồi kìa.

Bàn tay vàng đã ở trong tay, cần gì phải sợ ngươi.

Nữ tử rút ra một con dao găm phát ra âm thanh "ding", tỏa sáng rực rỡ.

Bạch Dĩ Lạc ngốc lăng.

(#?Д?)

Không phải nói tới hạ độc sao?

Như thế nào động đao vậy?

Ê có lạc nội dung không vậy, sai rồi sai rồi.

Này này này, có chuyện muốn nói thì cứ nói đi đừng dùng vũ lực.

[Thất điện hạ này làm sao vừa động rồi không nhúc nhích nữa, chẳng lẽ không bình thường ]

[Thật đáng thương, vẫn là một tên ngốc ]

[Ai, ngươi cũng đừng trách ta, mấy tên con rết kia lấy mẫu thân của ta ra uy hiếp ta đi giết ngươi, ta cũng không còn cách nào khác.]

[Ngươi đi địa phủ, phải đầu thai cho tốt, lần sau đầu thai vào gia đình khác cho tốt đi.]

Nữ tử trong mắt xẹt qua không đành lòng, nhắm mắt lại, thanh đao trong tay ra sức đâm xuống.

Bạch Dĩ Lạc dùng hết toàn lực bò đi, tránh thoát một kích, nhưng lại tránh không khỏi kích thứ hai.

Cứu mạng, cứu mạng bé hồ ly yếu đuối này với.

Lại không cứu, liền không phải hồ ly xong rồi.

Phù——

Một âm thanh xé toạc không khí và một mũi tên bắn vào nữ tử.

Nữ tử xoay người tránh né nhưng vẫn bị thương trên mặt.

Trên mặt hiện lên một tia nọc độc, cả người quỳ rạp trên mặt đất, hiện ra nguyên hình, bày ra tư thế tấn công.

Phụt——

"Một con chồn, dám thương tổn thất điện hạ, lá gan thật lớn."

Bạch Dĩ Lạc chật vật bò đến mép ổ, ngẩng đầu nhìn lại, một người thiếu niên 11-12 tuổi đang đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, trong tay nắm một bộ cung.

Cung này cậu biết, uyển nguyệt cung, uy lực cực lớn, vô luận yêu hay thần, bị nó bắn trúng, đều sẽ thần hồn câu diệt.

Nghe nói, lúc trước bắn chết Ma giới chi tổ chính là dùng cung này.

Nhưng loại cung này không phải biến mất rồi sao, làm thế nào sẽ xuất hiện ở trong tay của một thiếu niên.

Hàn Diệp một thân phục hoa màu trắng, tay áo bó vân văn, tuấn tiếu trên mặt mang theo lạnh lẽo.

Thấy chồn trên mặt đất, lại lần nữa giơ cung trong tay lên, kéo dây, một thanh mũi tên màu trắng dài xuất hiện ở giữa cung.

Chồn thấy thế, buông vũ khí liền chuẩn bị chạy trốn.

Hàn Diệp không cho nàng ta cơ hội, tay thả ra, mũi tên thẳng tắp phóng đến vị trí của nàng ta mà bay đi, hưu một tiếng, chồn hồn phi phách tán, chỉ để lại một căn phòng toàn mùi thúi quắt.

Má ơi quá thúi. Sao thả thúi quá vậy?

Hết chỗ đánh rắm rồi hả, có hay không đạo đức công cộng tâm.

Bạch Dĩ Lạc phải bị xú hôn mê.

Hàn Diệp thu cung đi vào trong phòng, nhìn quả bóng nhỏ màu trắng lông lá trong chăn, lông xù xù, lúc này hai chân đang cố gắng bịt mũi lại, còn a aa, không khỏi giật giật khóe miệng.

Thật đáng yêu.

"A a a......"

Mau đem ta ra ngoài đi, ta ngửi thúi muốn chết nè.

Hàn Diệp ngửi thấy được hương vị trong phòng, túi đến mức khiến người ta muốn ói.

Nghĩ nghĩ, đem đứa bé ôm đi.

"A a a......" Cảm ơn, ngươi là người tốt.

Từ lúc Bạch Dĩ Lạc trở lại nơi này tới nay, lần đầu tiên rời khỏi căn phòng kia.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát, Bạch Dĩ Lạc thoải mái mà thân thể duỗi người ra.

Hàn Diệp ngồi ở một bên ghế đá , chống cằm nhìn cục bông trong ổ động tay động chân.

Nhịn không được duỗi tay đi sờ, lại bị Bạch Dĩ Lạc ôm lấy ngón tay.

Thịt đô đô tiểu trảo trảo nhẹ nhàng dừng ở trên tay hắn, làm hắn không dám dùng sức.

Cảm ơn thiếu niên cứu hồ một mạng, ngày sau trả lại.

Bạch Dĩ Lạc lay tay Hàn Diệp một chút, phơi thái dương bắt đầu ngủ.

Khi Bạch Dĩ Lạc ngủ thì không biết ngày sau, cậu vì hứa hẹn này, mà phải trả giá đại giới.

Hàn Diệp khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đầu Bạch Dĩ Lạc, lại dừng ở nơi đó.

Thật nhiều lông, không thầy dạy cũng hiểu.

Hồ Hậu bưng sữa từ nơi không xa lại đây, nhìn thấy Hàn Diệp ngồi ở trước bàn đá, trên bàn còn có một đứa nhỏ.

Nhìn bộ dạng này là biết Tiểu Thất nhà nàng lại ngủ nữa rồi, lập tức xách váy vọt qua.

"Tên nào to gan dám đến nơi này......" Vừa nói được có tám từ còn thiếu, đụng đến con trai ta.

Thanh âm đột nhiên im bặt khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Diệp, Hồ Hậu hơi hơi cúi người, mặt lộ vẻ từ ái ôn nhu," Thái Tử điện hạ."

Hàn Diệp, nhi tử duy nhất Thiên Đế, Thiên giới Thái Tử.

Hàn Diệp đứng dậy, chắp tay đáp lễ, "Hoa bá mẫu."

"Thái Tử điện hạ sao lại ở chỗ này?" Còn đem Tiểu Thất nhà nàng bưng ra đây nữa, nếu không thấy được, chẳng lẽ là muốn liền oa cùng nhau đoan đi rồi?

Hàn Diệp: "Ta tới tặng quà thay phụ hoàng ta, chúc mừng Hoa bá mẫu có thêm một đứa con trai. Ai ngờ gặp được một con chồn muốn ám sát Thất điện hạ."

————

【**】nam chính tiếng lòng, [**] người khác tiếng lòng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play