Sau Khi Trọng Sinh Bé Con Tiểu Hồ Ly Bị Lộ Tiếng Lòng Được Cả Giới Sủng Ái

Chương 1.Thật quá cẩu huyết, ta sống lại rồi💮💜


1 tháng

trướctiếp

Phụt ——

Bạch Dĩ Lạc choáng váng.

Chẳng phải cậu vừa đi vừa vấp phải bậc thang sao? Sau đó cậu còn vấp phải thanh kiếm của Thiên Giới và bị đâm xuyên qua người.

Cậu vừa mới thành thần không lâu mà.

Trước khi chết, Bạch Dĩ Lạc còn thấy được nét mặt hoảng sợ của chiến thần.

Phỏng chừng cũng không nghĩ tới lý do cậu ngủm muốn cạn lời luôn chứ, còn chết qua loa thế này nữa chứ.

Khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một nơi vô cùng thoải mái và rất ấm áp, thử động đậy ngón tay, hưng lại phát hiện không thể kiềm chế được.

Qua một hồi lâu mới chậm rì rì động đậy được cái đầu của mình, nhìn thấy một cái đầu to đùng luôn má ơi, có nụ cười trên đó.

Nhìn người trước mặt với đôi mắt mê mang, sợ tới mức cơ thể nhỏ bé của Bạch Dĩ Lạc run lên dữ dội.

【Má ơi muốn thăng thiên lần nữa luôn quá, hù chết mình rồi.】

【Từ từ, thứ này sao lại lớn lên giống mình vậy nè?】

【Ủa?? Không đúng, không phải đã chết hơn 5000 năm rồi sao, như thế nào còn sống, chẳng lẽ đoàn tụ ở địa phủ hả? 】

Bạch Dĩ Lạc nghi hoặc, mở mắt ra nhìn kỹ, lại có chút thấy không rõ, cuối cùng lại bò trở về.

【Quên đi, không nhìn, có lẽ đó là một giấc mơ ngọt ngào sau khi chết】

Hồ Đế:...

Đã xác nhận, chính là Tiểu Thất.

Tuy không biết vì sao, nhưng xem bộ dáng này sợ là chỉ có mình biết, cho nên không thể nói.

Nhưng...Mình đã chết khi nào chứ, ông còn không biết nữa mà, còn đã chết 5000 năm rồi.

Tin đồn này là ai đã truyền đến tai Tiểu Thất. Chờ ông tìm được người truyền tin đồn thất thiệt này nhất định phải lột da của nó ra và dùng làm tã lót cho Tiểu Thất!

"Tiểu Thất, dậy đi, muốn uống sữa không?" Hồ Đế chọc con nhỏ trong tổ, cười trông giống như bà sói khiến người ta hoảng sợ.

Bạch Dĩ Lạc ngẩng đầu, mở mắt nhìn không rõ nhưng bất lực, Hồ Đế biểu tình phi thường phong phú, sợ tới mức đầu nhỏ chui vào trong ổ.

【Ôi trời ơi, ông trời đang chơi trò gì vậy má, trái tim nhỏ bé yếu đuối đáng thương của mình sợ đến muốn nhảy ra khỏi lòng ngực luôn rồi nè, mình không thể chịu đựng được nữa】

【Ông cha già, ngài đừng có nhìn ta cười như vậy được không? Sợ chết khiếp lòng người.】

Hồ Đế: ... Chưa chi mà đã bị chê. HUHU

Ông nơi nào dọa người hả, rõ ràng mới rửa mặt chải đầu trang điểm qua hết rồi mà.

Chẳng lẽ do bản thân mình lớn lên quá dọa người?

Không có khả năng, ông rõ ràng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tuấn lãng, độc ác nhưng một thân chính khí mà... sao lại chê ông dữ vậy.

Hồ Đế không tin tà, tiếp tục dùng ngón tay chọc vào cục nhỏ trong tổ: "Tiểu Thất, con đói không? Cha mang cho con một chậu sữa, ngon lắm."

"Lão già! Tiểu Thất mới vừa ngủ, bảo ông đừng động vào thằng bé. Ông làm ngơ trước lời ta nói à?"

Một người phụ nữ mặc áo tím hấp tấp xông vào, cầm trường thương đâm mạnh vào Hồ Đế, Hồ Đế nhảy dựng lên liền chạy.

"Nương tử, nương tử tha mạng."

"Ta sai rồi, ta sai rồi, Tiểu Thất còn ở đây, làm để bọn trẻ nhìn thấy sẽ không tốt đâu."

Nghe cảnh "yêu" này, Bạch Dĩ Lạc nằm trong ổ cười nhếch miệng.

【Thật tốt, mình còn có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nghe thấy bọn họ vui cười đánh chửi, chết cũng không tiếc.】

Hồ Đế: Tiểu Thất, cha bị đánh mà sao con lại vui vẻ như bậy? Thật đúng là con ngoan, hừ.

(ノ=Д=)ノ┻━┻

Hồ Hậu: Nhãi con của nàng như thế nào liền chết cũng không tiếc? Từ từ, nàng hình như nghe được thanh âm của người nào đó thì phải.

Σ(っ °Д °;)っ

Chờ Bạch Dĩ Lạc tỉnh ngủ lại, mở mắt ra thì nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt, cậu sợ đến mức bất ngờ quay lại.

Trước khi biết bò, đã bị dọa xoay người.

Trên thực tế, đầu của cậu quá nặng, khi nhấc lên, cậu buộc phải ngã về phía sau, suýt nữa gãy cổ luôn rồi.

Đột nhiên, một đôi tay dừng ở trên người cậu.

Bạch Dĩ Lạc nhỏ rơi vào trong lòng bàn tay nàng, không lớn bằng bàn tay nàng chút nào.

"Nhãi con, con đừng dọa mẫu thân mà."

Cái gì nói "chết cũng không tiếc", con mau nói, làm nương sốt ruột muốn chết đây nè.

Lòng bàn tay ấm áp, mùi thơm thoang thoảng và cảm giác đau đớn suýt gãy cổ vừa rồi khiến Bạch Dĩ Lạc nhận ra có điều gì đó không ổn.

【Đây dường như không phải là một giấc mơ】

Mở đôi mắt nhỏ của mình ra, trước mắt tuy mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ.

【Tại sao nơi này, cách bố trí này, trông giống Cung Yêu Vương đến thế.】

【Ngoài ra, tại sao bàn tay của mình lại... biến thành những móng vuốt mềm mại nhiều thịt thế này?!!!! 】

Bạch Dĩ Lạc ngốc, đầu bị đập, mắt nhắm nghiền.

【Có thể mình chưa tỉnh ngủ đâu, thôi kệ đi nên tiếp tục ngủ một giấc.】

Hồ Đế:...

Hồ Hậu:...

Hình như Tiểu Thất của họ có gì đó không ổn. Không chắc lắm, nhìn kỹ lại...... à không...... Lại nghe một chút.

Lại lần nữa tỉnh lại, Bạch Dĩ Lạc đang nằm trong ổ nhìn bàn chân hồng hào của mình, hehehehe...

Trọng sinh, ha hả...... Ha hả...... Thật là quá cẩu huyết rồi đó má!!!!

Chuyện cẩu huyết này cư nhiên đã xảy ra với mình, tức giận đến mức muốn giết chết Diêm Vương.

Còn có, trọng sinh liền trọng sinh, tại sao ta lại trở thành nhãi con mới sinh chứ, không thể nhìn rõ, không thể nói chuyện, không thể cử động, chỉ biết rên rỉ, lại càng muốn giết Diêm Vương hơn nữa.

Địa phủ Diêm Vương: Ách xì!! Ai đang nhớ đến lão tử vậy? Còn có cảm giác ớn lạnh nữa chứ, ai đang muốn giết ta sao? Ta mà biết sẽ phái thuộc hạ đến đón tên đó về dạy dỗ.

Sau khi nguyền rủa ông trời và Diêm Vương một hồi, Bạch Dĩ Lạc bình tĩnh lại, nghĩ đến tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cậu lo lắng dùng móng vuốt mũm mĩm gãi đầu.

Kiếp trước, cậu mới sinh ra hai tháng, Xà tộc bất mãn với sự cai trị của Cửu Vĩ Hồ ở Yêu Giới, đã liên kết với các chủng tộc khác mở cuộc tấn công ác liệt đến nỗi cha mình phải phế đi một cái đuôi mới đem đám rác rưởi này áp xuống.

Nhưng trời cao dường như muốn diệt trừ tộc Cửu Vĩ Hồ, đủ loại tai họa tiếp tục xảy ra. Sau lại, nương chết, đại ca chết...Mọi người đều đã chết...Sau này, có một người phụ nữ loài người đến Yêu Giới và đó là nơi mà ông trời muốn diệt vong. Cũng vì người phụ nữ này, chỉ còn sót lại chín đuôi của Hồ tộc bị lột da lột da, rút gân rút gân...

Về phần cậu, cậu bị cả nhà giấu đi, may mắn được một vị tị thế cao nhân nhặt về nuôi, chuyên tâm tu luyện, 6000 tuổi đã thăng thiên thành thần, trở thành yêu có tốc độ nhanh nhất thành thần.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì vị cao nhân kia đem tu vi suốt đời truyền lại cho cậu, nếu không cậu dù có tu luyện mãi cũng không thể thành thần.

Với mười vạn năm tu luyện, vô số báu vật của trời đất, nếu cậu không thành thần thì thật kỳ lạ.

Nhưng cậu mới vừa thành thần không quá hai ngày, liền chết, còn chết qua loa như vậy .

Bây giờ nghĩ lại liền thấy tức nha.

"Tiểu Thất bảo bối." Hồ Đế nhảy ra, mỉm cười nhìn đám lông nhỏ trong ổ.

Bạch Dĩ Lạc liếc nhìn ông không nói gì hoặc có lẽ cậu thực sự có chút xúc động. Cậu không nghĩ tới có thể tái kiến* cha mình.

*Gặp lại ngay gặp nhau sau một đoạn thời gian xa cách

Hồ Đế:...Sao có cảm giác con nhóc này ghét mình đến vậy?

"Tiểu Thất, sao con lại phớt lờ cha thế?"

【Cha thân mến của ta ơi, ngài có thời gian ở chỗ này nhìn ta cười được nữa sao? Còn hai tháng nữa, Xà tộc, bọ ngựa tộc, con rết tộc sắp tấn công chúng ta rồi đấy. Bọn chúng còn chơi đánh lén, đến lúc đó chúng ta bị đánh tè ra quần, cái đuôi của ngài cũng mất một cái.】

Cái gì! Vây công? Đánh lén? Bị mất một cái đuôi? Ủa???

Trên mặt Hồ Đế hiện lên một tia tức giận, cũng dám động đến cái đuôi của ông đây, không thể nhịn được, tuyệt đối không thể nhịn được.

Vây công đúng không, đánh lén đúng không? Cô đây liền đi dạy bọn chúng thế nào làm yêu, thế nào trở thành một cận thần.

Hồ Đế hấp tấp rời đi, nhanh đến mức Bạch Dĩ Lạc chỉ nhìn thấy một bóng người mờ nhạt lập lòe.

Ủa không, cha à, cha khoan đã, ngài đi đâu vậy, đừng có chạy loạn mà.

Ngài mau trở lại, hai cha con chúng ta cùng nhau thương lượng đi mà.

Cha! Cáo già! Lão nhân!

Bạch Dĩ Lạc ở trong lòng rống to, nhưng kết quả là góc áo của ông cũng dừng lại.

A, tình phụ tử tâm tình, cứ như vậy đi.

→_→

Ục ục, ục ục

【Đói bụng quá đi~~】

【Đói chết nhãi con rồi, còn không có người cho sữa đứa trẻ đáng thương này sao.】

【Lão cha cũng thật là, hứa sẽ cho mình uống nhiều sữa, sữa không có thì thôi đi, người còn chạy luôn làm đi.】

【Không đáng tin cậy, không đáng tin cậy, hic.】

"Con yêu, uống sữa nào."

Mới vừa lẩm bẩm một tiếng, một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp tay ôm bình sữa bước tới và nở nụ cười hiền lành, nhân hậu.

"Ngoan con yêu, đói bụng rồi đúng không? mau uống đi."

【O ô ô, nương nhất định là người đáng tin cậy nhất, biết ta đói.】

【Cha không đáng tin cậy chút nào, biến qua một bên đi】

Hồ Hậu nghe những lời này, trong mắt hiện lên nụ cười: "Từ từ uống, không nóng nảy, không uống no thì ta lấy thêm cho nhé."

【Ô ô ô, nương ta hiền lành như vậy, sao có thể bị kẻ ác độc đó lột da rút gân, ta thật tức giận, thật tức giận.】


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp