“Đi đi, mày tốt bụng mang bánh bao đến cho người ta ăn, nhưng người ta đang ăn thịt đấy, làm sao mà để ý đến bánh bao của mày. Mau cút về đi, đừng có làm mất mặt nữa!” Lâm Đại Hoa cố ý véo Tam Ni một cái, khiến cô bé đau đến rơi nước mắt.
Lưu Xuân Phương thầm lườm một cái, nói thì hay lắm, bà nghĩ mình không thấy à, cái bát chỉ có nửa cái bánh bao... không đúng, chưa đến nửa cái bánh bao, chẳng đủ nhét kẽ răng!
Nói gì thì nói, bánh bao cầm tay là được rồi, cần gì phải mang cái bát lớn như thế, ai mà không hiểu ý đồ của bà ta?
Nhà bà đâu có nhiều thịt thế mà cho bà ta mang đi!
"Hu hu, bà ơi, là bà bảo cháu đến tìm bà Lưu xin hai miếng thịt cho Đản Đản ăn mà, hu hu." Tam Ni khóc đến nỗi nước mắt, nước mũi đều tuôn ra.
Bà nội của cô bé không nói lý lẽ, rõ ràng là bà bảo cô đến đây, giờ lại mắng cô, còn véo cô nữa.
Tam Ni thấy thật ấm ức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT