“Đó không phải do bọn anh nói đâu, là Tiểu Khê bảo đấy.” Vừa dứt lời, Vân Dịch Lương và Thạch Đầu không dám nhận công lao. Nếu không nhờ Tiểu Khê và anh cả chạy đến ngăn cản, có lẽ ba người bọn họ đã bị rắn cắn rồi.
Vân Dịch Bằng đứng bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn sâu vào Tiểu Khê một cái, sau đó quay lại gọi mọi người chuẩn bị xuống núi về nhà.
Ở đây đúng là có rất nhiều dâu rừng, chỉ mới một lúc mà họ đã hái đầy những túi và rổ mang theo.
Khi xuống đến lưng chừng núi, họ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Giữa cái nóng oi bức của trời hè, một đám trẻ con leo lên leo xuống cả buổi trời, ai nấy đều nóng đến thở hồng hộc, nghe thấy tiếng nước thì không ai muốn đi tiếp nữa.
“Chỗ này là nước suối núi, vừa sạch lại ngọt, chúng ta vào uống nước và rửa mặt một chút, nóng chết đi được.” Mấy đứa trẻ mặt mày đen đỏ vì bị nắng làm cháy da, lại càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tiểu Khê.
Chị của Tiểu Béo ngưỡng mộ sờ vào mặt Tiểu Khê: “Da Tiểu Khê trắng mịn quá, nhìn giống y như con nít thành phố vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT