Giờ phút này, đôi mắt Tư Đồ Tu vô cùng dịu dàng, giống như ánh nắng đầu hạ, có thể soi sáng lòng người. Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt, phải mở to miệng thở mới có thể giữ được tỉnh táo. Nhưng nàng không biết phải trả lời như thế nào, ngàn vạn lời nói ra tới miệng lại không thể thốt ra lời.
Nói nàng trọng sinh? Nói nàng từng gả cho chàng nên nàng sợ? Vào lúc bị độc hành hạ tới chết kia, nàng rất sợ hãi, nàng từng chờ đợi chàng về bên cạnh nàng. Nàng không biết nên nói cái gì, trong đầu loạn như tơ vò.
Tư Đồ Tu nhìn nàng giống như người mất hồn, lông mày anh tuấn nhướng lên, chàng thầm đắc ý, rõ ràng là nàng được yêu thương mà sợ hãi, dù sao chàng cũng là vương gia, kể cả khi nàng từng làm vương phi thì nàng cũng chưa từng nghe lời ngon ngọt thế này. Chàng không tin nàng không động tâm, sớm muộn gì nàng cũng phải ngoan ngoãn làm vương phi của chàng.
Nhưng bây giờ, chàng cho nàng thời gian. Thứ nhất, nàng không thông minh, lại phản ứng chậm, bây giờ nàng biết được suy nghĩ của chàng rồi thì có lẽ nàng phải tốn mấy ngày để suy nghĩ. Thứ hai, chàng muốn giữ nàng, không để nàng trêu chọc nam nhân khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT