Khi ta tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, lưng eo đùi chân đau nhức dữ dội. Oanh nhi dìu ta đi ngâm mình tắm rửa, vết hôn toàn thân khiến nàng gượng đỏ mặt. Oanh nhi để cơm canh vào bàn ăn nhỏ đặt trên giường, ta ăn mấy miếng, hỏi nàng: “Đêm qua hoàng cung có phát sinh chuyện gì không?”

Oanh nhi múc thêm canh cá đặt xuống trước mặt ta, thấp giọng: “Hôm qua hoàng cung có ám sát, chết người.”

“Thái tử chết rồi sao?!” Ta giật mình, Oanh nhi vừa nghe vội vàng bịt miệng ta, mặt cắt không còn giọt máu.

“Thái tử vẫn sống rất tốt, lời này mà bị nghe thấy là tội chém đầu đó!" Oanh nhi sợ tới mức mí mắt giật liên hồi, nàng vẫn biết cô nương nhà mình mồm miệng không phun ra được lời hay gì, nhưng trù ẻo thái tử thực khiến nàng tim đập như trống dồn.

“Lâm Phù đã chết.” Oanh nhi nói xong, ta trợn trừng mắt. Oanh nhi buông tay đang bịt miệng ta ra, ta tức khắc phát ngôn.

“Khốn kiếp!!!”

Ta hoàn toàn rối mù, nội dung hiện tại khiến ta không thể hiểu nổi. Tại sao người đáng chết trong nguyên tác thì không chết, người không nên chết lại tử vong trước tiên?

Ta vẫn luôn hoài nghi có phải là vì ta làm cho tình tiết bẻ ngoặt, nhưng nghĩ lại, dù ta không phá hoại chuyện tình nam nữ chính, cảm tình giữa bọn họ vẫn phát triển theo đúng đại cương nguyên tác. Ta vốn không phải vấn đề gì lớn, sao lại xảy ra đủ chuyện không thích hợp thế này?

Những chuyện nhỏ khác tạm thời không bàn, cứ cho là hiệu ứng cánh bướm đi, nhưng chuyện nữ chính sinh non và cung yến khiến ta càng thêm hoài nghi nội dung câu chuyện.

Theo nguyên tác, các chuyện sinh non, cung yến, bức vua thoái vị, ly biệt gặp lại, giãi bày tâm tư là những bước ngoặt lớn nhất. Sinh non vốn nên là Tiết Nguyên Khê đội nồi lại biến thành động khí sinh non, cung yến vốn là Thái tử chết lại biến thành Lâm Phù chết. Sắp đến là Nghĩa Vương bức cung, lợi dụng nữ chính bức Lệ Vương giao ra binh quyền, trói nữ chính đến vách núi rồi đẩy xuống. Nam nữ chính ly biệt năm năm, đến khi nam nữ chính trùng phùng chiếm đi không ít nước mắt của độc giả. Nam chính mất đi nữ chính mới triệt để hiểu ra bản thân yêu nữ chính, mỗi ngày phái người tìm kiếm nữ chính, về sau gặp lại nữ chính thấy bên cạnh nàng có một nam nhân, nam chính vì thế mà tức giận ghen tuông. Cuối cùng là giãi bày tâm tư, nữ chính thổ lộ với nam chính, kể chuyện nàng từ hiện đại xuyên qua, nam chính quấn lấy nữ chính rất lâu, về sau còn sợ nữ chính quay về hiện đại rời bỏ hắn.

Mấy tình tiết này sẽ không cải biến chứ???

Ta hiện tại không thể lý giải nổi. Ta uống một ngụm canh cá, trong lòng chửi thề con mẹ nó một vạn lần.

Vân Chi trở về, ta nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn tiến lại vuốt ve mặt ta: “Khoẻ chưa?”

“Khoẻ lắm.” Ta đặt thoại bản qua một bên, trên cổ Vân Chi mấy vết cào ửng hồng. Cảm nhận được ánh mắt của ta, Vân Chi xoa cổ.

“Nàng nên cắt móng tay đi.”

Ta ngắm nghía móng tay mình không dài bao nhiêu: “Không dài mà, ta chỉ nhẹ nhàng cào ngươi vài đường, không đến mức bắt ta cắt móng tay chứ.”

Vân Chi sâu xa liếc ta một cái, ta không rõ ánh mắt hắn có ý gì. Vân Chi rời đi làm việc, buổi tối trở về, hắn không tới thiên phòng mà ngồi trên giường ta cởi giày rửa chân.

“Ngươi không ngủ trên giường ngươi sao?” Ta nhoài lên hỏi hắn.

Nha hoàn đưa khăn lau chân cho hắn, hắn ngồi trên giường nói: “Đây cũng là giường của ta.”

Vân Chi không thích mặc áo lúc ngủ, sau khi hắn cởi áo trong ra, ta trầm mặc, hiểu ra ánh mắt ban sáng của hắn.

Nửa người trên của hắn bất kể là trước mặt hay sau lưng đều toàn là vết cào đỏ hồng, sau lưng còn có chi chít dấu ấn móng tay nông sâu không đồng nhất. Vân Chi thấy ta trầm mặc, cố ý lê thân trên vào sát mặt ta để ta nhìn cho kỹ.

Ta nhắm mắt giả bộ ngủ, Vân Chi giở mí mắt ta: “Không nhìn sao?”

Nhìn mẹ ngươi á.

Hôm sau, ta ngủ dậy lập tức cắt móng tay gọn gàng, Vân Chi trông thấy cười ha hả không ngừng.

。。。

Lâm Thái phó quỳ gối trước ngự thư phòng một ngày một đêm thỉnh Hoàng thượng nghiêm tra thích khách, Hoàng thượng bị buộc nổi trận lôi đình. Lâm Thái phó chỉ có một nữ nhi bảo bối, nàng chết tại cung yến, tra xét nửa tháng cũng chưa rõ ràng, Hoàng thượng chỉ nói là ngộ sát, Lâm Thái phó liền đại náo ngự thư phòng.

Đến khi Lâm Thái phó bị Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc ở phủ Thái phó, việc này mới yên tĩnh trở lại. Ngày Lâm Phù nhập táng, ta đi tiễn nàng. Lâm phu nhân khóc ngất đi mấy lần, Lâm Thái phó chỉ ngồi một góc không nói chuyện với ai. Từ lúc ta vào Lâm phủ đến lúc rời Lâm phủ đều không gặp Trần Lục Lục, mãi đến khi Lâm Phù nhập táng Trần Lục Lục cũng chưa từng xuất hiện.

- ----

Lập hạ qua, mùa này thường nhiều giông tố, thời tiết cũng thất thường. Sáng sớm trời còn nắng rực tươi sáng, đến giữa trưa liền biến đổi nổi cơn mưa to. Vân Chi về nhà cả người ướt đẫm, vừa vào phòng đám hạ nhân liền bận bịu, giúp Vân Chi tắm rửa rồi uống trà gừng mới xong xuôi.

Vân Chi mặc áo mỏng, thấy ta nửa nằm nửa ngồi trên giường xem thoại bản, Vân Chi cùng ta xem một lúc liền buồn ngủ, nằm nghiêng một bên ngủ thiếp đi.

Thời tiết giông tố làm tăng hoocmon buồn ngủ, ta cũng bị cơn ngủ vây khốn, quăng thoại bản qua một bên xoay người vào tường ngủ, Vân Chi kéo ta lại, ta ngáp dài một cái rồi đi vào cơn mơ.

Ta tỉnh dậy, Vân Chi đang ngồi dựa vào giường xem thoại bản của ta, hắn thấy ta dậy, lật sang trang mới: “Mấy thoại bản này của nàng ở đâu ra?”

“Tiết Uyển cho.”

Giọng nói Vân Chi hơi khàn, ta sờ sờ trán hắn, hắn giương mắt nhìn ta, thanh âm ôn hòa: “Lo lắng cho ta sao?”

Ta gật gật đầu, gọi Oanh nhi đi tìm thầy thuốc, Vân Chi nói không cần liền bị ta cự tuyệt.

“Không cần phiền toái như vậy, ta không sao.” Vân Chi trấn an.

“Ngươi không sao nhưng ta có sao! Lỡ ngươi lây bệnh phong hàn cho ta thì làm sao? Ta ghét nhất là mùa hè mà bị cảm.” Ta nhanh nhẹn chạy xa hắn một chút, hắn vốn định ôm lấy tay ta chợt khựng lại, còn muốn nói gì đó nhưng chỉ kịp thấy ta mang giày bỏ chạy.

Thầy thuốc kê đơn thuốc cảm, buổi tối ta đuổi Vân Chi về thiên phòng. Vân Chi ôm gối đầu, đi guốc gỗ, thấy thái độ ta kiên quyết đành ngoan ngoãn lủi thủi trở về thiên phòng.

Người bị cảm thì thèm ngủ, Vân Chi đang ngủ trưa, ta xem thoại bản xong không có việc gì làm, bèn tới thư phòng Vân Chi tham quan một chuyến, muốn tìm cuốn sách nào đó để đọc, phát hiện giá sách của hắn toàn những cuốn ta không hiểu được.

Ta rút tạp ký văn nhân ra lật xem vài trang thấy không hứng thú, chuyển tới nơi hắn vẽ tranh, bức tranh sơn thuỷ hắn vẽ lần trước đã được treo lên.

Ta lục lọi mấy cuộn tranh của hắn, mỗi bức tranh đều được đề tên đóng dấu. Ta không hiểu thưởng thức của người thanh nhã, chỉ thấy bức nào cũng rất đẹp.

Ta cùng Vân Chi thường xuyên lệch nhịp vì học vấn bất đồng.

Lúc rời khỏi thư phòng, ta chợt thấy phía sau một giá sách có một phòng nhỏ, ta tò mò đẩy cửa nhìn vào.

Trong phòng nhỏ chỉ có một giá sách cùng một cái bàn. Trên giá sách có mấy cuộn tranh, trên bàn có một bức họa chưa hoàn thành, hình dáng miêu tả nữ nhân, gương mặt vẫn chưa được vẽ.

Ta rút một cuộn tranh trên giá mở ra, người trong tranh là Tiết Thanh Ngâm.

Không thể không khen Vân Chi vẽ tranh quá thần sầu, Tiết Thanh Ngâm trong tranh thật sự rất tinh tế, ngay cả sợi tóc cũng phẩy rất thực. Tất cả tranh trên giá đều là Tiết Thanh Ngâm trong các dáng vẻ khác nhau, khi đứng khi ngồi. Chẳng trách Vân Chi có khi không về phòng, hoá ra là nhung nhớ bạch nguyệt quang.

Ta xem xong bức tranh cuối cùng, chuẩn bị cuộn lại, thình lình giọng nói Vân Chi truyền đến, hắn đoạt lấy bức tranh trong tay ta, giọng mũi khàn đặc, ánh mắt đỏ bừng: “Ai cho ngươi động vào?!”

Ta nhất thời nghẹn lời, tự cảm thấy là bản thân vô phép tiến vào phòng vẽ tranh của hắn còn tự ý xem tranh. Ta ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, chỉ là ta hơi nhàm chán, thấy cửa phòng nhỏ này mở... Cho nên…”

“Đừng bao giờ động vào đồ đạc của ta.” Vân Chi chà lau sạch sẽ cuộn tranh, ngữ khí lạnh lùng, hắn cột lại cuộn tranh cho chắc chắn, còn nói: “Cút.”

“Ta xin lỗi.”

Nói xong ta vội vàng cuốn xéo ra ngoài. Ta biết mình đã làm sai, nên cùng Oanh nhi đi mua loại giấy tuyên vẽ tranh tốt nhất trong kinh thành, xem như lễ vật tạ lỗi.

Vân Chi không nhận, cũng không chịu hé răng. Ta đặt giấy lên bàn sách của hắn, xin lỗi một lần nữa.

Từ đó về sau ta càng thêm cẩn thận, không đụng vào bất cứ đồ đạc gì của hắn, có đôi khi đồ của hắn rơi trong phòng ngủ ta cũng chỉ sai tiểu tư của hắn mang đi trả lại. Ta biết ta chọc hắn tức giận, nên cố gắng giảm bớt tần suất xuất hiện trước mắt hắn.

Nếu Vân Chi ăn cơm trong phòng ngủ, ta sẽ trốn vào buồng trong, dần dần, hắn không ăn cơm trong phòng ngủ nữa. Qua một thời gian, hắn chuyển tất cả đồ đạc tới biệt viện, đích thân vận chuyển mấy cuộn tranh.

Ta không khỏi cảm thán không hổ nam hai thuỷ chung nữ chính, tình yêu cố chấp này khiến ta cảm động phát khóc. Tiếc là nữ chính bị mù, vậy mà lại không cần.

Nam hai thật đáng thương.

- ----

Hôm nay ta gặp được một người, là Trần Lục Lục. Trần Lục Lục sắc mặt tái nhợt, tinh thần không tốt lắm, ta thuận miệng nói: “Ngươi thức đêm sắp đột tử đến nơi rồi.”

“Ngươi đột tử ấy.” Trần Lục Lục dụi mắt, tìm một quán trà. Trần Lục Lục ngồi đối diện ta.

Ta chọn trà hồng diệp tuyết thượng hạng, trà sư nghiền nát lá trà. Ta nhìn hồng diệp tuyết bị nghiền vụn, trà sư bỏ hồng diệp tuyết vào trà cụ, đặt lên lò đun chậm nhỏ lửa, bảo đảm nước trà ấm nóng mới ra khỏi phòng.

“Hôm cung yến ngươi may mắn lắm mới được Vân Chi bế về nhà.” Trần Lục Lục nói, ta thấy ánh mắt của nàng không tốt đẹp gì.

Trần Lục Lục chớp mắt, rót trà vào chén: “Không phải ta làm, là Tiết Thanh Ngâm.”

“Sao ngươi biết?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ngày ấy cung yến mang rượu hoa quả lên đúng lúc ta đi nhà xí không có mặt ở hiện trường.

“Ngươi chân trước vừa đi chân sau cung nữ liền dâng rượu ngon, chén rượu của ngươi vốn không có vấn đề, là thị nữ của Tiết Thanh Ngâm đổi bình rượu.” Trần Lục Lục uống một ngụm trà, hương trà nồng đậm, thấm vào ruột gan.

“Vì sao nói với ta chuyện này?” Ta khó hiểu.

Trần Lục Lục nhìn những cánh chim bay ngoài cửa sổ đậu lại trên mái hiên ríu rít, nàng nói: “Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, đám người Tiết Thanh Ngâm cùng Trường Bình Công chúa không phải dễ chọc, mệnh Lâm Phù không nên tuyệt.”

Ta hỏi Trần Lục Lục chuyện đã xảy ra tại cung yến, Trần Lục Lục ho nhẹ vài cái, lại uống một chén hồng diệp tuyết.

“Thích khách từng nhóm như vũ bão tiến vào cung yến, thích khách ám sát bên thái tử thất bại, bên ngự hoa viên vốn Lâm Phù đã có thể tránh được một kiếp.” Trần Lục Lục bật cười thành tiếng: “Lâm Phù bị kẻ khác đẩy ra ngoài, trong đám người còn hô một tiếng Thái tử phi.”

“Ngươi nói có kỳ quái hay không, bình thường chẳng gọi Thái tử phi, thời điểm này lại gọi to Thái tử phi.” Trần Lục Lục lại cười, nhìn ta. Miệng nàng cười, nhưng mắt không cười.

“Ta nhìn thấy, là Trường Bình Công chúa đẩy nàng ra ngoài, Trương Hà Tương hô lên Thái tử phi.” Trần Lục Lục tựa vào thanh cửa sổ, gió nhẹ thổi qua tóc nàng, vài sợi tóc vương vào môi.

Trương Hà Tương là nữ nhân tranh chấp vị trí Thái tử phi cùng Lâm Phù, trong nguyên tác, nàng cũng là một quân cờ trong tay Trường Bình Công chúa.

“Tiết Nguyên Khê, ngươi có biết dáng vẻ Lâm Phù trước khi chết thế nào không?”

Ta lắc đầu, Trần Lục Lục lại cười: “Nàng trước khi chết chỉ nhìn ta, đến chết cũng không nhắm mắt.” Nàng cười ra nước mắt, bả vai run run, tiếng khóc bị đè nén quá kịch liệt, ngón tay nàng bấu chặt vào bàn, trà cụ khẽ rung rinh, nước trà trong chén cũng vì vậy mà sánh ra ngoài.

Ta đưa khăn tay cho nàng, nàng cầm lấy lau nước mắt xì nước mũi. Ta nhất thời có chút hối hận, nàng thấy sắc mặt ta không tốt, lại xì mũi trước mặt ta.

Trước khi đi, Trần Lục Lục một lần nữa hỏi ta: “Tiết Nguyên Khê, nếu lúc ấy Vân Chi không mang ngươi về nhà, người chết trong cung yến có thể là ngươi hay không?”

Ta nghe xong nhìn nàng một cái, uống cạn hồng diệp tuyết: “Có thể.”

“Kết cục của ai cũng đều như vậy, có gì khác nhau sao?” Trần Lục Lục nhìn hồng diệp tuyết đã lạnh, lẩm bẩm một mình.

Ta không trả lời, bởi vì ta cũng không biết kết cục của ta sẽ thế nào.

Khi ta bước bước chân sau cùng ra khỏi phòng, Trần Lục Lục nói một câu cuối: “Tiết Nguyên Khê, bảo trọng.”

Ta rời quán trà, trong lòng có chút áp lực, ta ngẩng đầu nhìn về hướng quán trà, Trần Lục Lục vẫn đang đứng bên cửa sổ lầu hai. Nàng ngả vào hiên cửa sổ, tươi cười giơ tay lên vẫy vẫy với ta.

Giữa tháng, Trương Hà Tương cùng Thái tử đính hôn, Thái phó trực tiếp từ quan quy ẩn, trong triều một lần nữa chia phe cánh.

。。。

Khi ta gặp lại Trần Lục Lục, nàng đã kết giao hảo với Trường Bình. Nhìn nàng tươi cười xán lạn giúp Trường Bình rót trà, bóc quả, quạt gió, lòng ta vô cùng sôi sục.

Ta đột nhiên cảm thấy không đáng thay Lâm Phù. Khi nàng còn sống, Trần Lục Lục chỉ theo một mình nàng, nàng mất rồi, Trần Lục Lục liền quên nàng sạch sẽ.

Khi Trần Lục Lục cùng đám quý nữ cười nhạo Lâm Phù, ta rốt cuộc nhịn không được nữa, đi lên tát nàng. Nàng ôm mặt tránh phía sau Trường Bình, Trường Bình sắc mặt cực kém, vì ta đã đánh người của nàng.

Đánh chó phải xem mặt chủ, ta đánh Trần Lục Lục, Trường Bình đương nhiên cũng đánh trả lại ta.

Vân Chi thấy ta dùng nước đá chườm mặt bớt sưng, lật sách sang trang, ngữ khí thản nhiên: “Nhiều chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play