Cuộc sống dạo này tạm ổn, ta sống rất ngoan, không hề chạy loạn, mỗi ngày ở trên giường không ngủ cũng nằm. Oanh nhi đi mua điểm tâm Thường Xuân Ký trở về mang theo bát quái, nàng cười thần bí, nhẹ nhàng nói:
“Trường Bình công chúa cùng quý nữ đánh mã cầu*, ngựa mất kiểm soát, Trường Bình công chúa ngã gãy tay.”
Ta kinh ngạc, Oanh nhi lại cười người gặp họa: “Tiếc là không ngã chết nàng, để nàng cứ ức hiếp cô nương nhà ta.”
“Sao lại ngã gãy tay?”
Oanh nhi không hề màng đến nguyên nhân, chỉ để ý kết quả. Dáng vẻ nàng cười cợt người khác gặp họa hiện tại trông thật thiếu đòn.
“Nếu nàng ngã chết, ta lập tức thắp hương bái Phật.” Oanh nhi mở hộp điểm tâm ra, nói giọng căm phẫn: “Ả chó cái, chỉ toàn làm chuyện bẩn thỉu. Lúc trước cô nương bị đẩy vào Trì Đàm, dáng vẻ của ả khi ấy thật khiến người ta buồn nôn.”
Ta đối với việc này tỏ vẻ rất không đồng ý. Cô nương nhà ngươi cũng từng đẩy nữ chính xuống hồ mà!
Ta yên lặng ăn điểm tâm nhìn Oanh nhi lạy trời lạy đất xin ông trời lấy sét đánh chết Trường Bình.
Trường Bình thuận tay trái, lần này vừa đúng gãy tay trái, xương tay tuy bình thường, nhưng không dùng nhiều lực được nữa. Tiết Thanh Ngâm sau khi biết tin liền lấy rất nhiều đồ bổ trong Vương phủ tặng qua.
Hôn sự của Lâm Phù cùng thái tử cũng tới gần, mấy lần ta ra ngoài dạo phố thường gặp Trần Lục Lục đi một mình. Trần Lục Lục hiện tại không muốn gặp ta tẹo nào, bởi vì mỗi lần gặp ta đều sẽ cãi nhau, không những đau họng mà còn bị lừa tiền.
Hôm nay không may mắn, ta chưa lừa được tiền của nàng, ngược lại bị kẻ khác vòi tiền.
Ban đầu ta tưởng là Trần Lục Lục thuê người tới dọa ta sợ, còn mắng nàng chưa đủ tuổi chơi ta. Đến khi trông thấy đối phương rút đao sáng loáng, ta mới hiểu, hóa ra là ta chơi không nổi.
Ta ôm Trần Lục Lục co quắp trong góc, nhìn đám nam nhân hung thần ác sát, ta sợ nhũn cả chân: “Các đại ca, chúng ta xấu xí lắm, không có sắc để cướp đâu.”
“Ngươi trông thế nào mặc xác ngươi, chúng ta chỉ cần tiền!” Nam nhân cầm đầu bất mãn rống lên, gã nhíu mày làm vết thẹo trên mặt càng toát ra vẻ hung ác. Gã cầm dao găm xẹt qua xẹt lại trước mặt chúng ta vài cái: “Ngươi muốn ăn đậu hủ ai chứ, đừng có không biết lượng sức. Đưa tiền đây!”
Ta cùng Trần Lục Lục run lẩy bẩy lấy hà bao ra, bọn chúng cầm tiền trong tay ước lượng một chút, thu hồi đạo cụ.
Khi bọn chúng rời đi, gã nam nhân có thẹo trên mặt liền “phi” một ngụm vào ta cùng Trần Lục Lục, mắng chúng ta: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Đàn em của gã lại nhổ chúng ta một bãi, ta cùng Trần Lục Lục bị mắng là cóc ghẻ vô cùng uất ức.
- ----
Phụ thân xuống Tấn Châu làm việc trở về mang theo mấy quả đào, mẫu thân sai người đưa một ít đến Vân phủ. Vân Chi dị ứng với đào, ta cùng Oanh nhi chỉ có thể trốn ra ngoài vụng trộm ăn đào, tránh cho Vân Chi dị ứng, mẫu thân hắn lại tới kiếm chuyện.
Ta ở Vân phủ ngoại trừ dạo phố, hoặc là nhận được thiếp mời mới xuất phủ, thời gian còn lại đều trốn trong phòng ngủ xem thoại bản cùng Oanh nhi cho hết thời gian. Ta xuyên sách đã hơn chín tháng, ở Tiết phủ tự do tự tại vô câu vô thúc, sau khi thành hôn ở Vân phủ không dám càn rỡ.
Tiết Nguyên Khê đắc tội không ít người, mà kẻ nào cũng không dễ chọc. Trốn được thì trốn, trốn không được chỉ có thể hèn nhát nhận sai. Có đôi khi suy nghĩ tỉ mỉ, mấy người xuyên qua khác ai nấy đều nhập vai như diều gặp gió, chỉ có ta sống như một đứa ma-cà-bông, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng sợ bị người ta giết chết, vô cùng bức bối.
Trước có Tiết Thanh Ngâm, sau có Trường Bình, trái phải bị Hạ Thần Hàn cùng Vân Chi bao vây, người nào người nấy đều tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ hơi vô ý một chút liền bị “xử” lúc nào không hay.
Ta sợ chết, bất kể là ở cuộc sống thực hay là ở đây, ta đều rất sợ chết. Ngươi nói ta hèn cũng được, phế vật cũng được, ta nhận hết. Ta không có cách nào cả, ta biết rõ nội dung câu chuyện nhưng ta không có năng lực xoay chuyển càn khôn.
Đêm nay lại là đêm mất ngủ, ta nằm sấp trên giường nhoài người đẩy cửa sổ ra. Ngoài cửa, hoa sơn trà nở rộ tươi tốt, mùi hoa tỏa lượn trong trời đêm. Đêm nay không trăng, bầu trời tối tăm mênh mang khôn cùng, tựa như con đường ta chưa biết đi đâu.
Hôm sau Vân Chi nói với ta buổi chiều sẽ có cung yến, ta nghe xong giật giật mí mắt, trong truyện viết cung yến chính là tình tiết ám sát thái tử.
“Ta không đi.” Ta cự tuyệt.
“Nguyên Nguyên đừng bướng bỉnh, đây là cung yến.”
Ta biết đây là cung yến nên mới không muốn đi. Ta lấy đũa dằm cơm trắng, Vân Chi trông thấy cũng đành chịu. Cung yến của Hoàng thượng có ai mà dám trái lệnh, quan gia được mời đều cảm thấy như được ban ân.
Ngồi trong xe ngựa, Vân Chi đưa bánh hoa quế qua, ta đẩy trả lại, trong lòng lướt qua mạch truyện. Tới cổng cung, Vân Chi đỡ ta xuống, chung quanh cổng cung xe ngựa đến dừng tấp nập, người xuống đều là quan gia cùng gia đình của họ đến tham gia cung yến.
Bước vào cổng cung sẽ có thái giám dẫn đường đến điểm yến hội, hoàng cung uy nghiêm trang trọng, trong lòng ta có chút kinh khiếp, vội nắm ống tay áo Vân Chi. Vân Chi thả tay áo ra, nắm lấy tay ta, dắt ta đi cả đường.
Hắn nắm tay ta, bàn tay cảm thấy ấm áp, hắn nói với ta: “Đừng sợ.”
Kinh khiếp trong lòng được Vân Chi an ủi tiêu tán không ít. Càng đến gần nơi tổ chức yến hội, càng gặp được nhiều người quen.
Cung yến phải phân ra tiệc nam nữ, Vân Chi đưa ta đến trước tiệc nữ mới buông tay ra, thanh âm trầm thấp mà mềm mại: “Nguyên Nguyên đừng sợ.”
Vân Chi rời đi, ta cũng theo cung nữ tiến vào tiệc nữ. Vị trí của ta được sắp xếp ở giữa Tiết Thanh Ngâm và Lâm Phù, đối diện là Trường Bình Công chúa. Ta cùng với Lâm Phù gật đầu chào hỏi, rồi ghé qua Tiết Thanh Ngâm ngồi bên cạnh nói chuyện mấy câu, nàng không thèm liếc ta một cái, đương nhiên cũng không đếm xỉa đến ta.
Ta tự thấy mất mặt nên không nhiều lời nữa, bóc vỏ quả nho, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Trường Bình Công chúa đối diện. Trường Bình Công chúa mỉm cười gật đầu với ta, ta cũng cười trả lại nàng một cái. Ánh mắt Tiết Thanh Ngâm từ chỗ Trường Bình Công chúa chuyển tới trên người ta, bóng tối trong mắt lưu động.
Hoàng hậu nương nương giá lâm, sau khi hành lễ, bóng bẩy vài câu liền bắt đầu cung yến. Tiệc nam nói chuyện gì ta không biết, ta chỉ biết tiệc nữ bắt đầu đấu đá rồi.
Trong ngôn từ ẩn giấu kim châm, mấy vị quý nữ lời qua tiếng lại bất phân thắng bại.
Hoàng hậu ngồi trên thượng vị uống cung nhưỡng*, không ngăn cản cũng không tiếp lời.
Lâm Phù ném đá giấu tay châm chọc nữ nhi Lễ bộ gia, hai người này lúc trước vì vị trí Thái tử phi tranh giành không ít, vẫn còn gai mắt nhau, cung yến hôm nay vừa nói không đối đầu vậy mà lại tranh chấp thêm kịch liệt.
Trường Bình Công chúa nâng chén uống rượu, cách không mời rượu Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm không nâng chén, Trường Bình Công chúa uống xong, trong mắt tràn ngập ý cười khiêu khích Tiết Thanh Ngâm.
Ta cố gắng hạ sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, đĩa nho đã bị ta chén sạch, ta càng không còn chuyện gì làm. Hoàng hậu cũng thấy tranh cãi ầm ĩ không ra thể thống gì liền phất tay rời tiệc, để cung nữ dẫn phu nhân tiểu thư các nhà tới ngự hoa viên sau.
Hoàng hậu rời khỏi hội trường, các nữ nhân đấu đá lại càng không nể nang ai. Ta mắc tiểu muốn ra ngoài, nên Oanh nhi cùng ta theo cung nữ dẫn đường tới nhà xí.
Trường Bình Công chúa cùng Tiết Thanh Ngâm chưa từng nói chuyện nhưng ánh mắt đã trao đổi mấy lần.
Cung nữ bắt đầu dâng lên rượu hoa quả tươi, Tiết Thanh Ngâm không đụng vào một ngụm. Thị nữ bên người sửa sang lại quần áo cho nàng, thừa dịp không ai nhìn về phía này, nhanh chóng thay đổi bầu rượu bàn bên cạnh.
Khi ta trở lại phát hiện “chiến trường” đã bớt đi mấy phần tranh cãi, nhiều thêm mấy phần vui đùa. Từng nhóm nhỏ nữ nhân tụ tập thảo luận mấy chuyện luẩn quẩn trong nhà. Ta xem mấy nhóm nữ nhân này nói chuyện, thầm nghĩ lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển.
Hương hoa quả tươi cùng hương rượu hòa quyện thành loại hương nhàn nhạt. Dưa ngọt tươi mát chỉ chuyên biệt tiến cung, người ngoài không có cửa được ăn, vị dưa ngọt ngào, ta ăn nhiều mấy miếng.
Trường Bình Công chúa lại nâng chén mời mọi người uống cùng. Rượu là rượu hoa quả đặc chế cho nữ tịch, ta nhấp lưỡi cảm thấy có chút giống rượu nho, tự rót thêm một ly, lại phát hiện giống một vị quả khác, một ly lại một ly, cuối cùng cũng không nếm ra được vị gì.
Các phu nhân tiểu thư theo cung nữ tới ngự hoa viên, ta mới vừa đứng dậy liền ngã phịch xuống, Oanh nhi vội đỡ ta. Mới đi vài bước cơ thể đã không còn sức lực, ai nói rượu hoa quả không say?!
Trên yến hội chỉ còn cung nữ dọn dẹp bàn tiệc, ta được Oanh nhi dìu rời đi, càng đi càng thấy không ổn. Cả người khô nóng khó chịu, hô hấp cũng có phần khó khăn, Oanh nhi cũng phát giác không đúng. Chung quanh không có ai, Oanh nhi muốn đi tìm người nhưng lại lo cho ta. Ta nhũn chân ngã xuống đất, Oanh nhi sốt ruột nâng ta dậy. Nơi này là tiểu lâm viên trên đường đi tới ngự hoa viên, nhiều núi giả bồn cảnh, Oanh nhi tìm một nơi kín đáo bí mật giúp ta ẩn vào trong. Núi giả che khuất, bụi cây um tùm ẩn giấu, sắc trời tối đen, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy có người trốn ở trong.
Oanh nhi vội vàng chạy đi tìm Vân Chi, ta tựa vào góc tường thở dốc, đầu đau dữ dội, thân thể cũng khó chịu. Ta hiểu trong rượu đã bị hạ thuốc, biết vậy thì đã để Oanh nhi ở lại bàn tiệc. Oanh nhi vẫn chưa quay lại, ta cố gắng chịu đựng, bắt bản thân duy trì thần chí thanh tỉnh.
Bên ngoài lâm viên truyền đến giọng nam, một đám người vừa nói vừa cười, ta cuộn mình ôm chân cắn chặt cánh tay, cố gắng để mình không phát ra âm thanh, vô cùng lo sợ bọn họ sẽ tiến vào lâm viên. Sau khi bọn họ rời đi ta mới thở phào một hơi.
Dược tính mãnh liệt, lý trí thanh tỉnh cũng bị phá hủy không còn manh giáp. Ta sắp không trụ được nữa, giọng nói Oanh nhi cùng Vân Chi đến gần, trong lòng ta cũng buông xuôi. Vân Chi đến, ta vùi vào ngực hắn khóc thành tiếng, Vân Chi ôm ta dỗ dành “Nguyên Nguyên đừng sợ. Ta đến rồi.”
Vân Chi cởi áo ngoài khoác lên người ta, che kín ta, bế ta rời lâm viên xuất cung. Trên đường gặp được quan liêu, quan liêu hỏi hắn có chuyện gì, Vân Chi không nhiều lời chỉ nói: “Phu nhân không cẩn thận té ngã, khóc lóc đòi về. Nếu Hoàng thượng hỏi tới ta, ngươi cứ nói ta đã về nhà.”
Quan liêu gật đầu ý bảo đã biết, Vân Chi bế ta chạy nhanh ra cổng cung. Ta kéo loạn áo Vân Chi, vài lần áo ngoài rơi xuống, Oanh nhi vội vàng nhặt lên, giữ chặt áo ngoài cùng Vân Chi mau mau rời cung.
Lên xe ngựa, Vân Chi bị ta bổ nhào ngã ra sau, mặt sau thắt lưng đập vào ghế ngồi khiến hắn hít một hơi lạnh. Áo Vân Chi đã sớm bị kéo tung, cần cổ bị ta gặm cắn đỏ thẫm. Ta nhào vào lòng hắn, Vân Chi giữ chặt lưng ta, lông mi nhòe nhoẹt nước mắt nhìn không rõ nét mặt hắn, ta tủi thân cạ cạ trước mặt hắn: “Vân Chi, ta khó chịu.”
Vân Chi nhấn đầu ta vào trong ngực, thở một hơi thật dài. Ta vặn vẹo thân thể, hết rên rỉ lại khóc rống lên.
Thuốc này tác dụng mãnh liệt, người ra tay hẳn là đề phòng thất bại nên liều lượng hơi quá đáng.
Trở lại Vân phủ, Vân Chi đem ta đi ngâm nước đá. Nước đá cũng không thể giảm bớt dược tính, ngược lại càng khiến dược tính tăng mạnh. Ta nhịn đỏ cả mặt, hai mắt đã không còn thấy rõ nhân cảnh, Vân Chi rời phòng tắm.
Ta gọi Vân Chi, gọi Oanh nhi, không ai tới. Lồng ngực không ngừng dồn dập tức khí, vùng vẫy vài lần, ta không còn sức lực bám vào bồn nước, trượt chìm vào nước.
Vân Chi ở ngoài cửa nghe ta gọi tên hắn, không hề nhúc nhích. Oanh nhi đi đun nước nóng chưa trở về, phòng tắm không có động tĩnh, Vân Chi nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, ngón tay khẽ đẩy.
Vẫn không nghe thấy động tĩnh, trong lòng Vân Chi cảnh báo không ổn, hắn đẩy cửa tiến vào, không thấy ta ngồi trong bồn tắm. Hắn tiến lên nhìn lập tức kinh hãi đến mức thái dương giật giật, nước tắm hoà máu loãng đã chuyển sang màu hồng, nữ nhân chìm trong nước. Vân Chi vội vàng vớt người lên, phát hiện người đã hôn mê, máu tươi từ mũi chảy ròng ròng không ngừng.
Thầy thuốc bắt mạch xong đứng lên, sắc mặt đối với Vân Chi rất không tốt. Thầy thuốc viết đơn thuốc: “Cho dù muốn tình thú, dùng thuốc mạnh như vậy, là chuyện con người làm ra sao?”
Vân Chi không nói gì, chỉ có thể nhận đơn rồi sai hạ nhân đi bốc thuốc. Thầy thuốc vừa đi vừa lắc đầu thở dài với Vân Chi. Nội tình hầu môn cũng thật dơ bẩn, người cao thượng tới vậy mà cũng có thể làm ra loại chuyện này, thầy thuốc thất vọng tột độ.
Khi ta tỉnh lại không biết đã là lúc nào, dược tính trong cơ thể còn chưa áp chế, lồng ngực châm chích như kim đâm, ta khóc rên khó chịu, Vân Chi cầm khăn lau mồ hôi trên trán ta.
Ta khóc đến không thở nổi, nói với Oanh nhi: “Đi tìm nam nhân đến đây, tới sở lâu tìm một kẻ sạch sẽ đi.”
Vân Chi nhéo cánh tay ta, mắt sáng như đuốc: “Nàng dám!”
“Ta khó chịu, ta đau lắm.” Ta giãy dụa không thoát được bàn tay như gọng kìm của hắn. Vân Chi cho Oanh nhi lui, trong phòng chỉ còn ta cùng hắn.
Ta mặt mũi đỏ hồng nằm rũ trên giường, cơ thể đã mềm nhũn, Vân Chi kéo ta vào lồng ngực rắn chắc. Hắn cúi đầu hôn vành tai ta, vành tai ấm áp có chút kích thích, hắn nói: “Không được tìm người ngoài.”
Thời khắc cùng Vân Chi chìm đắm đê mê, lòng ta nghĩ, muốn coi như thế thân thì coi như thế thân đi, tối thiểu giải tỏa được khó chịu này rồi tính sau.
- -------------------
*mã cầu: trò chơi cưỡi ngựa đánh bóng
*cung nhưỡng: rượu nếp của hoàng cung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT