18.

Ta và Chiêu Chiêu đi về phía chính cung Hoàng gia, phía sau có quân Vũ gia mặc quân phục, đi qua không ai dám đứng ra ngăn cản.

Đất nước này không ngốc, mọi người đều biết rằng mọi thứ đang thay đổi.

Ta mấy lần muốn hỏi Chiêu Chiêu có ý gì khi nói rằng nếu ta hòa giải với Thẩm Dịch, con bé sẽ ch..et.

Con bé sợ ta lại bị Thẩm Dịch lừa gạt và từ bỏ con bé sao?

Nhưng trực giác mách bảo ta rằng có vẻ như không phải vậy.

Chiêu Chiêu đang giấu tôi điều gì đó.

Ta lo lắng đến chính cung.

Hoàng đế, hoàng hậu, hoàng tử và các quan chức quan trọng trong triều đình đều ở trong chính cung này.

Khoảnh khắc hoàng hậu nhìn thấy ta, nàng lập tức đứng dậy chào đón ta.

"Thanh Thu, ta ngày đêm chờ ngươi, cuối cùng ngươi cũng trở về. Mười năm qua, ta mỗi ngày ở trong Phật đường đều cầu Phật phù hộ cho ngươi bình an trở về..." Hoàng hậu mắt đỏ hoe nói với ta.

Nếu là ngày xưa, ta hẳn đã xúc động tiến lên an ủi nàng và thể hiện tình tỷ muội sâu đậm của mình với nàng trước mặt mọi người.

Bây giờ ta đang nhìn nàng một cách lạnh lùng, điều này khiến hoàng hậu lập tức không hài lòng.

Nàng nhìn Chiêu Chiêu bên cạnh: “Đây là Chiêu Chiêu…” Vừa nói nàng ta vừa muốn nắm lấy tay Chiêu Chiêu một cách trìu mến.

Chiêu Chiêu hất tay hoàng hậu ra.

Trong chốc mắt, ta thấy hoàng đế và thái tử cùng lúc tối sầm mặt lại.

Hoàng hậu trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Chiêu Chiêu, ta và mẫu thân con là bạn thân, theo thâm niên thì nên gọi ta là Liên a di..."

“Nếu không phải vì trong lòng con có tình nhân, nhẽ ra con đã gọi ta là mẫu thân.”

19.

Nghe lời buộc tội sai lầm của hoàng hậu, ta đã tát ả bằng tay trái.

"Hỗn xược!"

"Hỗn xược!"

"Vũ Thanh Thu... Ngươi..."

Hoàng đế và thái tử đồng thời hét lên, hoàng hậu bị mất cảnh giác, nhất thời quên giả vờ.

Trên mặt ả hiện lên vẻ nham hiểm, cùng giọng điệu sâu cay.

Ta nắm lấy cổ tay của hoàng hậu, ả đã làm hoàng hậu trong nhiều năm và đã chăm sóc bản thân rất tốt, da thịt của ả đã trở nên dẻo dai và mịn màng.

Nghĩ đến Chiêu Chiêu toàn thân đầy vết sẹo, sức lực trong tay đột nhiên siết chặt, Hoàng hậu lập tức kêu lên đau đớn.

"Thanh Thu, ngươi đang làm gì vậy?”

“Là lỗi của ta khi ngươi không bảo vệ Chiêu Chiêu đúng cách sao?”

"Ta là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ. Ta có rất nhiều trọng trách trên vai nên khó có thể bảo toàn cho Chiêu Chiêu.”

Lực tay ta lại tăng lên.

Tiếng xương gãy phát ra từ dưới tay ta.

Hoàng hậu rên rỉ: "Tay của ta! Tay của ta! Vũ Thanh Thu, buông ta ra!"

Hoàng đế và thái tử nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

"Vũ Thanh Thu, mặc dù ngươi đã thắng trận trở về, nhưng cũng không thể kiêu ngạo bá đạo như vậy, đả thương hoàng hậu."

Ta nhìn vị hoàng đế đang có vẻ mặt nhẫn nhịn và chế nhạo.

"Hoàng hậu? Ha!”

“Nếu ta không sắp xếp cuộc hôn nhân giữa hoàng tử mà nàng sinh ra và nữ nhi của ta, liệu bệ hạ có phong nàng làm hoàng hậu và thứ nghiệt chủng đó làm Thái tử không?”

"Vũ Thanh Thu, đừng kiêu ngạo, ngươi chỉ là một kẻ thô lỗ, chỉ biết dẫn quân ra trận, sao dám sỉ nhục ta?" Ta nhìn vị thái tử đang ngồi kia nói.

Kẻ thô bạo chỉ biết dẫn quân đi đ///ánh giặc?

Hôm nay ta sẽ để hắn nhìn kỹ xem một kẻ thô lỗ như ta sẽ lật đổ Lý gia của hắn như nào.

Ta ném hoàng hậu ra một cách thô bạo, khiến nàng ta hoảng sợ ngã xuống đất, khi nàng ta đang định vùng vẫy đứng dậy thì ta đã giẫm mạnh lên lưng ả.

Lúc này, tất cả quan lại không thể ngồi yên và bắt đầu buộc tội ta.

Mắt ta quét qua từng người một.

"Ngươi chỉ nhìn thấy ta, Vũ Thanh Thu, đả thương Hoàng hậu, nhưng ngươi đã từng nhìn thấy nàng làm những gì chưa?”

“Nàng ta chỉ là nữ nhi của một quan chức nhỏ, trở thành hoàng hậu vì ta. Mười năm trước khi ta chinh chiến, nàng đã hứa với ta sẽ bảo vệ nữ nhi ta thật tốt và sẽ thành hôn cho nữ nhi khi ta chiến thắng trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play