1.
Ta nhìn cổng thành thật gần trước mắt, trong lòng cảm thấy hưng phấn khó tả và có chút tội lỗi.
Khi nữ nhi ta sáu tuổi, được lệnh ra ngoài đánh giặc ngoại xâm, xa nhà mười năm.
Quân đội dừng lại ngoài cổng thành, hoàng đế đích thân ra đón ta.
Ta nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé thơm tho mềm mại trong trí nhớ, giờ đây lẽ ra phải là một cô nương cao lớn, thơm tho mềm mại.
Nhà họ Thẩm đều ở đây, nhưng không có nữ nhi mà ta ngày đêm nhớ nhung.
"Ái khanh, ngươi đã đẩy lùi kẻ thù xâm lăng để bảo vệ quê hương và đất nước của ta..."
Lời của hoàng đế cứ lọt vào tai ta, khi ta chắc chắn thực sự không có con của mình ở đây, tôi ngắt lời hoàng đế:
"Bệ hạ, ta xa nhà đã mười năm, hiện tại chỉ muốn gặp nữ nhi..."
Lời còn chưa dứt, ta đã nhìn thấy trên mặt hoàng đế hiện lên một chút khó xử.
Lúc này phu quân ta đi tới, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường:
"Thanh Thu, sao nàng dám cắt lời bệ hạ, mau nhanh chóng tạ lỗi với bệ hạ đi!"
Ta phớt lờ hắn, Thẩm Dịch, phu quân trên danh nghĩa của ta, trạng nguyên trẻ tuổi ta từng yêu.
Nhưng khi hắn cưới biểu muội của hắn lúc ta sinh nữ nhi, ta đã bỏ tình yêu ấy đi.
Sở dĩ suốt ngần ấy năm không hòa giải là để cho nữ nhi của ta có một mái ấm đủ cả cha lẫn mẹ.
Bây giờ hắn ta còn dám đối xử trịch thượng với ta, có lẽ hắn cho rằng ta có tình cảm sâu đậm với hắn.
"Chiêu Chiêu đâu?" Ta vẫn tìm kiếm nhưng không hề thấy nữ nhi, sốt ruột nhìn Thẩm Dịch.
Một nét buồn bã thoáng qua trên mặt Thẩm Dịch, hắn muốn nói gì đó với ta.
Đúng lúc này, một người phụ nữ nhếch nhác đột nhiên từ trong đám đông lao ra.
Bà ta hét lên: "Tướng quân... Tướng quân, ngài đã trở lại, cứu tiểu thư... cứu tiểu thư..."
Ta nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ đó, bà ấy chính là nhũ mẫu mà ta đã cẩn thận lựa chọn cho nữ nhi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT