Đậu hũ thối rất được hoan nghênh, không chỉ có phía nữ quyến yêu thích mà cánh đàn ông phòng bên kia càng là ăn không thể dừng được, Tiêu ngũ gia là hán tử, những người hắn quen biết cũng đều là hán tử, một đám người ăn đến độ có thể dùng từ phát rồ mà hình dung.
Hai bình lớn đậu hũ thối, bị đám người ăn không còn một miếng, ăn xong vẫn còn tỏ vẻ chưa đã thèm.
“Hiện tại có thể làm thêm không?” Gã sai vặt hỏi.
Du Uyển lắc đầu, đây cũng không phải là đậu hũ mới, là đậu hũ đã được lên men, quá trình lên men lại không ngắn, nếu không thì không đạt được hiệu quả để tạo ra mùi vị.
Ánh mắt gã sai vặt rơi vào cái bình còn sót lại ít đậu vụn bên trong: “Cái này có thể cho ta không?”
Phần đậu lên men đã dùng gần hết rồi, bên trong chỉ còn lại ít đậu vụn, Du Uyển vô cùng rộng rãi mà đưa cho hắn.
Thế là cái vò đậu vụn này cũng bị đám đàn ông kia đoạt lấy quét sạch.
Ai cũng kinh ngạc phát hiện, cái đồ chơi này không những dùng làm nhân của đậu hũ thối ăn rất ngon, mà trộn với cơm ăn cũng vô cùng bắt miệng.
Đỗ nương tử làm đồ ăn, bọn họ không thích lắm, cũng không phải do mùi vị không tốt, mà là phân lượng quá ít, chỉ mới gắp có hai đũa còn chưa nghe ra mùi vị gì thì đã hết, bọn họ cũng không phải là người tinh tế đi bình phẩm thức ăn, cứ như đậu hũ thối này, cực kỳ kích thích vị giác, phải như vầy mới đem lại niềm vui ăn uống cho bọn họ.
Một ngày bận rộn kết thúc, Du Uyển nhận nốt năm lượng còn lại, còn được Ngụy lão phu nhân ban thưởng thêm một túi bạc.
Đây là lần đầu tiên Du Uyển nhận được ‘tiền boa’ ở thời đại này, cảm giác cũng không tệ lắm.
Du Uyển cất kỹ bạc, cùng huynh đệ Du Phong dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc đến như thế nào thì lúc đi cũng y như vậy, đây dường như là thói quen của người Du gia.
Phòng bếp không lớn, thu thập dọn dẹp cũng không vất vả, đang dọn dẹp được một nửa thì có người đến để đặt hàng.
Ba người sau khi tiếp nhận đơn đặt hàng, xong xuôi hết tất cả thì trời cũng chuyển sang buổi tối.
Nhan Như Ngọc cũng đến tối mới tỉnh lại, lại nghe được tin Lâm mụ mụ thu mua nha hoàn bê điểm tâm, nói dối là của Đỗ nương tử làm, đã bị truyền đến tai Ngụy lão phu nhân, suýt chút nữa nàng lại ngất đi.
Ngụy lão phu nhân xem xét kỹ việc này, phát hiện chỗ điểm tâm chiêu đãi khách nhân kia thật sự được nhặt dưới đất lên, chả trách phần vỏ bánh lại kỳ lạ như vậy, còn cảm thấy trong bánh có chút cát, bà cứ tưởng Đỗ nương tử cố ý làm như vậy chứ...
Cả người Ngụy lão phu nhân đều không tốt.
Tra hỏi thì biết được chỗ điểm tâm đó bị nha hoàn của Nhan phủ cố ý đánh đổ, sự tình Đào Chi làm khó dễ Du gia huynh muội cũng bị moi ra.
Nhan Như Ngọc vốn cho người ta có ấn tượng rằng nàng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lương, tuyệt đối không ngờ rằng nàng ta lại dạy dỗ ra một hạ nhân phách lối như vậy.
Lại còn dám qua mắt bà mà thu mua nha hoàn của Ngụy phủ, cho rằng bà là người dễ qua mặt như vậy ư?
Ngụy lão phu nhân tức giận không nhẹ.
Sự việc của Đào Chi, Nhan Như Ngọc hoàn toàn bị oan uổng, nàng đã sớm không vừa mắt nha hoàn này, đã nhiều lần nói Nhan phu nhân đưa nàng ta ra khỏi phủ, tránh cho một ngày nào đó chọc ra tai họa, nhưng Nhan phu nhân thương hại nàng ta vì nàng ta đã cùng bà chịu cay nuốt đắng trong đại lao, lại là đứa trẻ bà nhìn lớn lên, tương lai muốn đưa nàng ta cho Nhan Tạ, để sinh ra vài đứa cháu mập mạp.
Nhưng lúc này cháu đâu chưa thấy, chỉ thấy Nhan Như Ngọc phải chịu tiếng xấu thay nàng ta.
Gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, Nhan Như Ngọc quyết định đi tìm người đầu bếp làm điểm tâm kia để họ thông cảm, người trong cuộc nếu không so đo thì có lẽ Ngụy lão phu nhân cũng không thể nổi giận.
Về chuyện thu mua nha hoàn, Lâm mụ mụ một mực chắc chắn là do bà gây nên, Nhan Như Ngọc có thể xem như không biết gì.
Muốn đánh tan sự tức giận của Ngụy lão phu nhân thì phải xem xem vở tuồng tiếp theo này diễn như thế nào.
Chỉ là có đánh chết Nhan Như Ngọc cũng không ngờ tới, vị đầu bếp mà Tiêu Ngũ gia mời đến lại là Du cô nương.
“Là ngươi?”
“Là ngươi?”
Hai người trăm miệng một lời.
Cực kỳ hiển nhiên, Du Uyển cũng không ngờ mình lại gặp Nhan Như Ngọc ở đây.
“Ngươi chính là đầu bếp mà Ngụy phủ mời tới?”
“Ngươi chính là chủ tử của nha hoàn kia?”
Hai người không hề chớp mắt mà nhìn nhau chằm chằm, bốn mắt chạm nhau, không khí xung quanh dường như cũng thay đổi một cách quỷ dị.
Du Uyển nhàn nhạt mở miệng: “Nhan tiểu thư muốn làm gì?”
Nhan Như Ngọc há miệng.
Du Uyển nói: “Nếu như ngươi đến đây để thay nha hoàn nhà ngươi cầu tình, cũng hy vọng ta ra mặt nói với Ngụy lão phu nhân rằng đây chỉ là hiểu lầm, vậy ta mười phần tiếc nuối mà nói cho ngươi biết, ngươi tìm lộn người rồi.”
Nhan Như Ngọc muốn nói nhưng nội dung câu chuyện đã được Du Uyển nói ra hết, sắc mặt nàng ta hết sức xấu hổ: “Ta nói nếu như chuyện của Đào Chi ta không hề hay biết, nhưng có lẽ ngươi cũng không tin, chuyện này đúng là quản giáo của Nhan phủ không tốt, ta thay mặt Đào Chi xin lỗi ngươi.”
Du Uyển lau sạch mấy cái bình nói: “Không cần, nàng ta đã trả giá lớn cho hành vi của mình.”
Nhan Như Ngọc giật mình: “Ngươi có ý gì? Đào Chi là do ngươi hại?”
Du Uyển vân đạm phong khinh nói: “Nhan tiểu thư, có cần ta nhắc nhở ngươi hay không, bây giờ ta là hồng nhân trước mặt Ngụy lão phu nhân, ngươi muốn hoài nghi ta thì cũng cần phải có chứng cứ.”
Phách lối, quá phách lối!
Nhan Như Ngọc siết chặt khăn tay: “Ngươi cũng đã giáo huấn nàng ta, chuyện này coi như xóa bỏ, ta cũng sẽ không nói với lão phu nhân, cũng sẽ không vạch trần ngươi...”
“Ngươi có thể vạch trần sao?” Du Uyển kiêu căng nhìn nàng ta.
Nhan Như Ngọc cảm giác được cái khăn sắp bị móng tay mình đâm lủng mấy lỗ, nữ nhân này, có phải đến đây để khắc nàng không? Làm sao lần nào đụng phải nàng ta cũng đều bị tức chết?
“Ngươi như thế nào mới chịu giúp ta?” Nhan Như Ngọc nhịn nhục nói.
Du Uyển nói: “Giúp ngươi? Chúng ta quen thân lắm sao?”
Nhan Như Ngọc quả thực giận sôi!
“Du cô nương, cô còn trẻ, chưa trải qua sóng to gió lớn, cô không biết rằng trên đời này có thêm một người bạn sẽ mãi mãi mạnh hơn có thêm một địch nhân, ta có thân phận gì cũng không cần phải nhiều lời, ta đây buông xuống tư thái chủ động cùng ngươi bấu víu quan hệ, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có.”
“Cơ hội này ngươi lưu cho người khác đi, đi thong thả, không tiễn.”
“Ngươi!”
Du Uyển ôm cái bình cuối cùng lên, sau đó đi ngang qua Nhan Như Ngọc, bước ra viện tử.
Xe ngựa phá lệ được đỗ trong phủ, dừng lại trước cửa viện, hai huynh đệ Du Phong cũng đang ngồi trên xe.
Sau khi Du Uyển lên xe, thấy hai người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình: “Làm gì mà nhìn muội như vậy?”
Du Tùng quay mặt đi.
Du Phong do dự một chút, thấp giọng hỏi: “A Uyển, chút nữa muội muốn đi đâu?”
“Đi phủ Thiếu Chủ a! Điểm tâm của đại bá muội cũng mang theo rồi!” Du Uyển cười tươi vỗ vỗ cái bọc đồ đeo trên lưng.
Thần sắc Du Phong khá phức tạp: “Muội không thấy... muội với hài tử của Nhan Như Ngọc quá mức thân cận sao?”
Hắn nhấn mạnh “Nhan Như Ngọc”, Du Uyển giống như bị đánh một đòn cảnh cáo.
Du Phong thở dài: “Mấy đứa bé kia xác thực khiến người khác rất yêu thích, muội cũng đã từng cứu chúng, bất quá... chúng ta với Nhan tiểu thư cũng không được hòa thuận cho lắm, cũng không nên đến gần mấy đứa nhỏ nữa, tránh cho người ta nghĩ mình có ý khác, muội cứ nghĩ đi.”
Nàng có thể nói cái gì đây?
Bóng đêm buông xuống, gió lạnh tập kích.
Bên ngoài phủ Thiếu Chủ, ba cái bánh bao nhỏ đang ngồi trên bậc thang lạnh như băng, tay nhỏ đặt lên đùi, lưng thẳng tắp, mắt không hề chớp mà nhìn ra xa.
Ở Ngụy phủ có mời một đầu bếp đến từ trấn Liên Hoa đã được truyền đi khắp Kinh Thành, người khác không biết, chứ Vạn thúc dùng đầu ngón chân cũng đoán được là ai.
Sau khi Vạn thúc bẩm báo thiếu chủ, không cẩn thận lại để cho ba tiểu công tử nghe được.
Sau đó vốn ba tiểu công tử đang náo loạn túi bụi trong phòng ngay lập tức không lộn xộn nữa, khập khiễng khập khiễng đi ra cửa, không nói hai lời bắt đầu ngồi xuống.
Ba người ngồi thành một hàng, vừa ngồi xuống chính là cả một ngày.
Cho ăn cơm cũng ngồi đó, mớm nước cũng ngồi đó, không chịu rời đi.
Ba tiểu công tử chưa bao giờ ngoan như vậy!
Vạn thúc cũng bị dọa sợ, sau đó hỏi Ảnh Thập Tam mới biết, là Du cô nương đã đáp ứng với ba tiểu công tử rằng nếu lần sau có vào Kinh Thành sẽ ghé qua thăm.
Ba tiểu bánh bao lạnh đến mức run lẩy bẩy, ngoan cường chờ a chờ, cơ hồ chờ thành hòn vọng phu, nhưng vẫn không đợi được Du Uyển đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT