Thượng Quan Diễm rời phủ vào giờ Tỵ, thời gian này nói sớm không sớm nói muộn không muộn, nếu như thuận lợi nhận được ba hài tử thì sau khi hồi Tiêu phủ còn có thể cùng nhau ăn trưa.
Một xe ngựa xa hoa đến cực hạn đi rêu rao khắp nơi, cơ hồ có thể so sánh với phượng giá.
“Lại là Thượng Quan Diễm!”
“Lần nào cũng cho rằng mình vẫn còn là vương phi, giống như bà ta sợ người khác không biết là mình đến hay sao?!”
“Nếu tôi là bà ta, tôi sẽ tìm một cái động trốn ở trong đó, không dám đi đâu cả!”
“Đúng vậy a, thế mà bà ta cũng còn mặt mũi đi ra ngoài...”
Mấy lời nghị luận này Thượng Quan Diễm đã nghe chục năm, lỗ tai cũng sắp bọc kén luôn rồi, một nha hoàn mới tới sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, còn Thượng Quan Diễm ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, chỉ nhẹ nhàng thổi thổi móng tay mới làm.
Có lẽ là sắp gặp được cháu nội nên tâm tình của Thượng Quan Diễm không tệ, bà tò mò vén rèm lên.
Rèm vừa được vén lên thì xe ngựa ngừng lại.
Đám người đang nghị luận thấy xe ngựa dừng bên cạnh mình thì giật mình kêu lên.
Một khuôn mặt đẹp đến mức người thần phẫn nộ lộ ra, Thượng Quan Diễm nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nói tiếp nha, tại sao không nói?”
Đám người nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là do bị bắt tại trận hay do khuôn mặt của bà đẹp đến mức mọi người chỉ biết ngây ngốc nhìn, ngay cả phụ nữ cũng không chống cự được.
Thượng Quan Diễm nhìn về phía một phu nhân mặc trang phục xinh đẹp nói: “Dung mạo ngươi xấu như vậy mà cũng dám đi ra ngoài, tại sao ta lại không dám?”
Vị phu nhân vừa mới mắng bà không có mặt mũi mà còn dám đi ra ngoài thì lúc này tức đến ngã ngửa.
Thượng Quan Diễm lại nhìn về một vị phu nhân được trang điểm bằng lớp phấn dày như bức tường nói: “Còn nữa, cái gì mà tự cho là mình còn làm vương phi? Ta chính là vương phi, ta đã là Tiêu phu nhân nhưng cũng là Yến vương phi, thì làm sao? Ghen ghét hả? Ngươi có cái mệnh đó sao?”
“Ngươi...ngươi...” Vị phu nhân đó tức đến toàn thân phát run, phấn trang điểm rơi xuống rần rần: “Ngươi thật không biết xấu hổ!”
Thượng Quan Diễm chống cằm cười nói: “Nếu như ta mà có cái mặt mo như ngươi, xin thứ lỗi, có cho tiền ta cũng không cần.”
Rõ ràng bà với Thượng Quan Diễm cùng tuổi, nhưng nhìn bà giống như mẹ của Thượng Quan Diễm, vị phu nhân này cũng trợn mắt ngất xỉu.
Qua chuyện này, đám người này đối với Thượng Quan Diễm chỉ dám nghiến răng chịu đựng.
Thượng Quan Diễm tâm tình thật tốt, bà buông rèm xuống, cho xe đi về hướng phủ Thiếu Chủ.
Bà đi phủ Thiếu Chủ tất nhiên sẽ không cần người thông báo, đi thẳng vào trong viện của Yến Cửu Triêu.
Trùng hợp là Yến Cửu Triêu cũng đang đi tới từ một hướng khác, hai người chạm mặt.
“Đi đâu?” Bà hỏi.
Bên cạnh Yến Cửu Triêu chỉ có một người hầu, không thấy Vạn thúc.
Thường Tùy thi lễ một cái, thức thời mà thối lui.
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt liếc bà một cái, không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Tiêu phu nhân tới đây làm gì?”
Thượng Quan Diễm tập mãi cũng thành thói quen, “Tất nhiên không phải đến đây để nhìn con, cháu của ta đâu?”
“Liên quan gì đến Tiêu phu nhân?” Cũng không hỏi tại sao bà lại biết ba tiểu gia hỏa kia đã vào ở phủ Thiếu Chủ.
Thượng Quan Diễm thoải mái đi vào viện của Yến Cửu Triêu: “Hôm nay ta đến thông báo cho con một tiếng, cháu nội ta sẽ mang đi, trước khi đại hôn bọn chúng sẽ ở chung với Nhan tiểu thư, nếu ngươi muốn đoàn tụ với bọn nhỏ thì mau cưới Nhan tiểu thư vào cửa.”
Nhan Như Ngọc vốn là hiểu lầm Thượng Quan Diễm, Thượng Quan Diễm mới không phải giúp nàng đoạt lại hài tử, bà chỉ muốn nhi tử của mình ngoan ngoãn thành hôn thôi.
Thượng Quan Diễm lại nói: “Trước mắt con khoan hãy cự tuyệt, tuy ta buộc con thành thân nhưng đó là vì muốn tốt cho hài tử, đứa bé nhỏ như vậy, không thể không có nương.”
Không biết nghĩ đến cái gì, Yến Cửu Triêu cười xùy một tiếng, “Có đúng vậy không?”
Thượng Quan Diễm biết Yến Cửu Triêu sẽ không dễ dàng gì mà chịu đi vào khuôn khổ, nếu cứ bức bách hắn thì kết quả sẽ hoàn toàn đi ngược lại, bà đã sớm có đối sách.
Nào biết bà chưa kịp mở miệng thì có một tên sai vặt bỗng nhiên lảo đảo vọt vào.
Thượng Quan Diễm chau mày nhìn gã sai vặt bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Không xong—tiểu công tử... tiểu công tử bị người ta bắt đi!”
...
Địa lao ở Kinh Triệu phủ, Nhan Tạ đi qua thông đạo hẹp dài, một bên cầm chìa khóa vung vẩy, một bên dương dương đắc ý khẽ hát.
Tâm tình của Nhan Tạ lúc này vô cùng vi diệu, trước kia nghe nói Vương phi xin cho hắn một vị trí nhỏ trong vệ binh tuần thành, hắn còn có chút không vui.
Vệ binh tuần thành thì có cái gì tốt? Bất quá cũng chỉ là một tên bộ khoái thôi, còn phải dầm mưa dãi nắng, không cần nói cũng biết có bao nhiêu là khổ cực.
Lấy địa vị của Vương phi với Tiêu Chấn Đình, làm gì làm cũng phải cho hắn ngồi ở vị trí tổng bộ đầu mới tương xứng a.
Nhưng bây giờ nhìn lại, coi như dựa vào năng lực của mình, hắn cũng sắp lăn lộn đến vị trí tổng bộ đầu, thậm chí có thể trở thành Ngự sử.
Ngự Sử là quan tứ phẩm, so với cha hắn còn cao hơn một bậc.
“Hoàng cung có án kiện bị mất trộm...” Nhan Tạ cười đến không kiềm chế được, “Sao vận khí của bản thiếu gia lại tốt như vậy? Đúng là ông trời đưa quý nhân xuống trợ giúp a!”
“Nhan thiếu gia!” Một tên ngục tốt kinh hãi chạy tới.
Nhan Tạ không kiên nhẫn nhìn hắn một cái: “Hoảng cái gì mà hoảng? Quy củ chút đi!”
Ngục tốt lo sợ nói ra: “Không phải, Nhan thiếu gia, Yến... Yến thiếu chủ cùng Tiêu phu nhân đã tới!”
Nhan Tạ mắt sáng lên: “Cái gì? Muội phu với Vương phi tới sao? Sao ngươi không nói sớm? Bọn họ đến đâu rồi? Đã vào nha phủ chưa? Để bản thiếu gia tự mình đi nghênh đón!”
Nói xong cũng không đợi ngục tốt trả lời mà sải bước đi.
Trên hành lang, Nhan Tạ gặp được Yến Cửu Triêu cùng Thượng Quan Diễm.
Hai người dung mạo thực sự như tiên trên trời, Nhan Tạ sống nhiều năm như vậy, chỉ mới gặp được nữ nhân xinh đẹp nhất là muội muội của mình, nhưng nếu so với Thượng Quan Diễm thì muội muội mình giống như chỉ để làm nền.
Lại nói qua Yến Cửu Triêu, một đại nam nhân, làm sao cũng đẹp như hoa như ngọc thế này?
Còn nữa, hắn có cảm giác mình đã gặp qua muội phu? Con mắt, cái mũi... Nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt...
Một bên khác, Kinh Triệu Doãn vội vàng chạy đến, hắn cúi đầu đứng trước mặt Yến Cửu Triêu với Thượng Quan Diễm, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhan Tạ thấy bộ dáng Kinh Triệu Doãn sợ hãi như vậy, thầm nghĩ ông ta cũng không có gì ghê gớm, thấy muội phu với Tiêu phu nhân liền bị dọa cho mất hồn mất vía!
Hắn là khác biệt, hắn có người chống lưng a!
Yến Cửu Triêu dù lo lắng nhưng vẫn ung dung vuốt cái chén trong tay: “Nghe nói là mẫu thân của ta tiến cử ngươi.”
Đúng, muội phu!
Nhan Tạ thẳng sống lưng.
Sắc mặt Thượng Quan Diễm hết sức khó coi.
Kinh Triệu Doãn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nhan... Nhan Tạ, nghe nói ngươi xử lý một vụ án, Yến thiếu chủ với Tiêu phu nhân đến... nhìn ngươi phá án...”
Nhan Tạ eo càng ưỡn thẳng: “Ai nha, chỉ là một vụ án nhỏ mà thôi, làm sao có thể làm phiền muội phu với Vương phi đích thân tới đây? Chuyện này thật không đáng nhắc tới!”
Trong miệng thì nói không đáng nhắc tới, nhưng hắn cứ thao thao bất tuyệt mà kể hết ra.
Kinh Triệu Doãn đen mặt, cảm thấy mình không thể nào nhìn thẳng.
“Bắt mấy tên trộm cướp nhỏ thôi!”
“Nam nhân kia thì chạy mất rồi!”
Kinh Triệu Doãn cũng muốn chạy...
“Nhưng tiểu thôn cô thì ta bắt được!”
Kinh Triệu Doãn chạy không nổi rồi...
“Còn có mấy đứa bé, tay chân chúng cũng không sạch sẽ, ta đem chúng giam lại hết!”
Kinh Triệu Doãn bịch một tiếng quỳ xuống...
Nhan Tạ con mắt trừng lên, tiến lên đỡ Kinh Triệu Doãn đứng dậy: “Đại nhân người làm sao vậy? Vương phi ngài nhìn ông ấy...”
Hắn chưa dứt lời thì thấy Thượng Quan Diễm cầm lò sưởi trong tay, không chút lưu tình mà đập xuống ót hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT