“Trên trấn?” Tiểu nhị không kiềm được cười nhạt, không phải hắn mắt chó coi thường người khác mà là hai cái người nhà quê này có từng nghe qua giá thị trường của Thải Vân Hiên bao giờ chưa? Trên trấn không có thì ở đây hiếm lạ lắm sao? Một cuộn vải của bọn họ ở đây có đi các cửa hàng khác cũng tìm không ra.
“Các ngươi muốn bán vải thì để ta chỉ cho các ngươi con đường khác.” Tiểu nhị lôi kéo Du Phong đi tới cửa, chỉ phía đông, “Trông thấy ngõ hẻm kia không? Đi qua đó sẽ thấy cả một con phố bán vải, các ngươi đi qua đó thử thời vận đi.”
Đó là con phố bán đồ dỏm, đương nhiên so với chất vải ở nông thôn vẫn tốt hơn nhiều.
Nào biết hắn vừa nói thì nghe đến tiếng kinh hô của một vị phu nhân: “Ai nha, có phải ta hoa mắt không? Vậy mà trông thấy gấm vân bích lạc!”
Gấm vân bích lạc là loại gấm được làm bằng tằm hương vân, màu sắc như ngọc bích, đông ấm hè mát, sản lượng vô cùng thưa thớt, chỉ có ở Hoàng cung mới có thể nhìn thấy.
Tiểu nhị thầm nghĩ, là phu nhân vô tri của nhà ai mà ngay cả gấm vân bích lạc mà có thể nhận nhầm? Nhà hắn sao lại có loại hàng hiếm này?
Không đợi hắn thầm oán xong, lại truyền đến một âm thanh bối rối khác: “Thủy Thiên gấm hoa?”
“Băng tằm ti?”
“Dự Châu gấm màu?”
“...” Chờ chút, mấy người này đang nói bậy bạ gì đó?
Tiểu nhị cổ quái xoay người lại, kết quả bị một màn trước mắt làm cho giật mình.
Du Uyển lười cùng tiểu nhị nói nhảm, dứt khoát mở rương ra, Thải Vân Hiên chiêu đãi toàn là khách quý, cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, lúc này có một vị phu nhân của quan tam phẩm nhận ra gấm vân bích lạc trong rương.
Tiếng kêu của bà khiến các vị phu nhân khác hấp dẫn tới.
Thế là, Thủy Thiên gấm hoa, băng tằm ti, Dự Châu gấm màu từng loại chỉ được thấy các vị nương nương trong cung mặc qua loại vải trân quý này, được các phu nhân có kiến thức rộng rãi nhận ra được.
Tiểu nhị thật không có cách nào bảo trì bình tĩnh.
Đây là chất vải bọn họ nói trên trấn không có bán sao?
Trên trấn đương nhiên không có bán...
Ngay cả Thải Vân Hiên cũng không có được chứ!
“Cô cô cô...cô nương! Có thể dừng bước nói chuyện được không?”
Du Uyển đi theo tiểu nhị, Du Phong lưu lại trông coi vải vóc.
Một khắc sau Du Uyển đi ra.
Du Phong như trút được gánh nặng, muội muội mà còn chưa đi ra, chắc hắn sẽ bị đám phu nhân kia ăn tươi nuốt sống mất.
“Như thế nào?”
Du Uyển cong môi cười: “Chúng ta đi ra ngoài một chút, chút nữa lại đến.”
“Ân?” Du Phong nghi ngờ nhìn nàng.
Du Uyển khẽ mỉm cười: “Những chất vải này rất đắt, chưởng quỹ đi ra ngoài nên tiểu nhị không làm chủ được, họ nói chúng ta đợi chưởng quỹ quay lại. Có lẽ buổi chiều chưởng quỹ mới về, lúc này vẫn chưa tới giữa trưa, trước đi tìm cái gì ăn a.”
“Được, ở chỗ này chờ.” Du Phong hắng giọng một cái, “Huynh có mang đồ ăn.”
Vì tiết kiệm tiền cơm trưa, Du Phong cũng có thể hi sinh.
Du Uyển bị ca ca keo kiệt chọc cười, “Thật vất vả đến Kinh thành một chuyến, đồ có thể không ăn nhưng hiệu thuốc thì phải đi hỏi, vừa rồi muội có nghe ngóng từ tiểu nhị, bên này có mấy hiệu thuốc rất tốt, y thuật của đại phu bên trong cũng rất cao, chúng ta có thể đi hỏi một chút xem chân của đại bá có thể trị hay không?”
Du Phong hổ thẹn ho khan một tiếng: “Vậy, vậy thì đi, còn đồ thì sao?”
“Tạm thời để lại, hắn đã đưa tiền đặt cọc cho chúng ta.” Du Uyển vừa nói vừa lấy ra ngân phiếu 50 lượng.
Tim Du Phong nhảy lên một cái!
Đặt cọc có thể nhiều như vậy, vậy chỗ vải đó mà bán hết chẳng phải là...
Du Uyển mỉm cười.
Sắp phát tài a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT