Cơm tối là thịt heo nấu với cải trắng, bánh sủi cảo nhân thịt heo trộn hành tây, cộng thêm một nồi canh đuôi trâu hầm với củ cải trắng và đậu hủ.

Canh đuôi trâu là đồ bổ, không chỉ có thể bổ khí quản còn có thể bổ sung chất giúp chắc xương, điều dưỡng ngũ tạng, mùi vị lại thơm ngon, già trẻ trai gái đều có thể ăn, bất quá loài trâu ở cổ đại là động vật chính dùng để cày ruộng, nên tiền triều đã sớm ban bố lệnh cấm giết trâu.

Cho nên rốt cuộc là nhà ai dám cả gan giết trâu để nấu một nồi canh đuôi trâu như vậy?

Trong đầu Du Uyển bỗng hiện lên một gương mặt xinh đẹp vô song.

Không phải trùng hợp như vậy chứ?

Bất luận như thế nào thì đó cũng là phúc của Tiểu Thiết Đản, nhà bọn họ là dân chúng bình thường, có thể cả đời cũng không uống được một nồi canh đuôi trâu như vậy.

Đuôi trâu hầm nhừ, nước canh như kẹo lại, một nồi nước thanh đạm lập tức trở nên đậm đặc, một muỗng vô miệng cảm giác như thịt đang hòa tan, củ cải trắng thanh đạm cũng thấm đẫm nước dùng, đậu hũ thì giống như vẽ rồng vẽ rắn cho nồi canh, đem toàn bộ mùi vị tươi ngon kéo ra.

Người một nhà ăn uống thỏa mãn, thân thể cũng ấm hơn hẳn.

Giữa mùa đông uống một chén canh nóng như vậy mới đã ghiền.

Cái đuôi trâu cuối cùng đã bị Tiểu Thiết Đản gặm sạch sẽ, gặm xong hắn còn liếm liếm ngón tay, ngay cả một giọt nước cũng không tha.

Sủi cảo cũng ăn hết, nhưng nhân bánh còn rất nhiều, sau bữa cơm tối, Du Uyển lưu lại với đại bá mẫu làm vỏ bánh, lấy nhân bánh còn dư cho vào trong bánh.

Tiểu Thiết Đản cũng làm mấy cái, hắn vậy mà cũng làm ra hình ra dạng.

Nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử, chưa được bao lâu liền ngồi trên ghế thiếp đi.

Du Uyển dùng áo bông che kín Tiểu Thiết Đản, ôm đệ đệ lên, cùng với Khương thị quay về nhà.

Du Uyển đun nước nóng, đốt chậu than, người một nhà sau khi rửa mặt xong liền làm ổ trên cái giường ấm áp.

Tiểu Thiết Đản nằm lên gối đầu, ngủ ngon đến nỗi nước miếng chảy ra ngoài cũng không biết.

Ánh lửa trong phòng dần tối xuống.

Du Uyển nhắm mắt lại, lăn qua lộn lại không ngủ được.

“A Uyển không ngủ được sao?” Khương thị nhẹ nhàng hỏi.

Du Uyển xoay người lại, trong bóng tối nhìn qua phía Khương thị: “Con làm ồn đến nương sao?”

Khương thị nghiêng người qua nhìn nàng, trong đôi mắt ấy như có hào quang lưu chuyển: “Không có, ban ngày nương ngủ nhiều rồi, bây giờ lại không buồn ngủ, A Uyển có tâm sự?”

Du Uyển há to miệng: “Nương, năm đó con rời nhà đi đâu vậy? Con có từng nói qua với nương chưa?”

“Không có.” Khương thị bình tĩnh nằm xuống, khẽ lắc đầu, nhìn cây xà nhà trong bóng đêm, “Nhưng con có mang đồ về.”

“Có sao?” Du Uyển giật mình.

Khương thị nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, đi tới trước tủ quần áo, kéo cửa tủ rồi khom người lấy ra một cái hộp, lại từ bên trong lấy ra một món đồ.

Bà quay trở lại giường, đắp chăn bông xong xuôi, mới đưa mấy thứ trong tay cho Du Uyển.

Du Uyển sờ lên, lại yếu ớt hỏi: “Đồng tâm kết?”

Khương thị nói: “Là một đồng tâm kết trên ngọc bội, ngọc bội con đem đi bán, còn dây đồng tâm kết thì con cầm về.”

Du Uyển vuốt ve nó một cái, “Làm khó nương một mực giữ lại nó rồi.”

“Đồng tâm kết này được tết rất tinh xảo.” Khương thị lại cười nói, coi như giải thích vì sao mình lại giữ một món đồ đã bị cắt đứt như vậy.

Du Uyển dựa vào ánh lửa nhìn nó một chút: “Bên trên còn có hạt châu, không biết có bán lấy tiền được không?”

“A Uyển... Con không tò mò năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?” Khương thị nhìn nàng hỏi.

Du Uyển lắc đầu: “Con nghĩ đó cũng không phải sự tình quan trọng gì, bằng không thì con đã nói cho nương nghe.”

Khương thị nhàn nhạt cười: “Thôi, con ngủ đi.”

“Ân.” Du Uyển đặt đồng tâm kết dưới gối đầu, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Ánh lửa cuối cùng cũng tắt.

Trong bóng đêm vô tận truyền đến tiếng thở dài trầm trầm của Khương thị.

...

“Cút ngay! Cút hết ra ngoài cho ta!”

Phủ Trấn Bắc tướng quân, Nhan Như Ngọc đã đập nát một phòng đồ sứ.

Bọn nha hoàn đứng trong phòng đều bị dọa cho sợ hãi.

Vị thiên kim tiểu thư này bình thường ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không có, không biết đi ra ngoài bị ai chọc giận, khi trở về phòng liền bắt đầu đập đồ.

Một nha hoàn thừa dịp Nhan Như Ngọc không chú ý, len lén ôm cái bình hoa định chuồn ra ngoài.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Nhan Như Ngọc chỉ tay.

Nha hoàn cứng đờ đứng ngay cửa ra vào.

“Quay lại.”

Nha hoàn vẫn bất động.

Nhan Như Ngọc cất cao âm lượng: “Bản tiểu thư kêu ngươi quay lại! Ngươi bị điếc hay bị ngốc? Nếu như không nghe được lời bản tiểu thư nói, thì đêm nay tìm người bán ra ngoài đi!”

“Tiểu thư tha mạng!” Nha hoàn này vội vàng xoay người, ôm bình hoa quỳ xuống đất, “Bình hoa này là đồ phủ Thiếu Chủ đưa tới, nô tỳ sợ tiểu thư giận quá lại đập vỡ nó, nên mới cả gan đem nó đi.”

Nhan Như Ngọc lạnh lùng nói, “Từ khi nào mà ngươi có thể thay ta làm chủ rồi? Bằng không thì vị trí thiên kim của phủ tướng quân này tặng cho ngươi, ngươi làm đại tiểu thư đi, đồng thời thay ta gả cho Yến thiếu chủ!”

Nha hoàn hoa dung thất sắc, dập đầu xin tha thứ: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám!”

“Chuyện gì đây?” Nhan phu nhân được nha hoàn vây quanh đang vội vàng đi đến, nhìn mặt đất bừa bộn, bà hít một hơi lạnh, lại nhìn qua nữ nhi xưa nay luôn tỉnh táo lúc này lại tức giận giống như sư tử đang xù lông, bà ra lệnh: “Tất cả các ngươi lui ra hết đi!”

“Dạ.” Bọn nha hoàn nơm nớp lo sợ.

Nha hoàn đang quỳ trên mặt đất cũng đứng dậy.

“Bình hoa để lại.” Nhan Như Ngọc hung bạo nói.

“Còn hồ nháo?” Nhan phu nhân tức giận, “Đường đường là thiên kim của Nhan phủ, sao lại có thể học theo mấy mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ thế kia, giáo dưỡng đâu? Cho chó ăn hết rồi sao?”

Nhan Như Ngọc vừa tức vừa buồn bực cộng thêm ủy khuất.

Tính nết của nữ nhi Nhan phu nhân đã quá hiểu, con bé không bao giờ tùy tiện tức giận như vậy, có thể khiến cho nàng tức giận thành như vậy thì tuyệt đối chịu ủy khuất không nhỏ.

Nhan phu nhân thở dài: “Nương biết con bị ủy khuất, nhưng nổi giận như vậy cũng không giải quyết được gì, con là người thông minh, nhưng con cần phải bình tĩnh để suy nghĩ cách giải quyết, làm sao mới có thể bảo trụ được danh phận của phu nhân thiếu chủ.”

Nhan Như Ngọc trầm tư trong chốc lát, quả thực nàng đã bình tĩnh hơn, nàng kéo ra một cái tráp, bên trong có một khối ngọc bội khắc hoa văn hình con hổ được dùng lụa trắng bọc lại, “Nương, người thay con chuẩn bị lễ vật, con muốn gặp vương phi.”

...

Trời tờ mờ sáng, Du Uyển bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức, theo thường lệ nàng đi đến chuồng gà lấy trứng, sau đó nấu một nồi sủi cảo nhân thịt heo làm điểm tâm.

Ba ngày nữa là giao thừa, bọn họ cần bán số tơ lụa kia, tiệm vải trên trấn ra giá không cao, Du Uyển quyết định lên Kinh thành thử thời vận.

Có thể khiến Bạch phu nhân thèm muốn như vậy, ít nhất cũng có thể bán được mười mấy lượng một tấm a.

Nếu như có thể bán được hết thì tiền xem bệnh cho đại bá coi như đã giải quyết được.

Du Phong biết nàng muốn đi Kinh thành nên đã đi qua thật sớm.

Du Phong nói: “Trước tiên ngồi xe bò lên trấn, sau đó thuê một chiếc xe ngựa lên Kinh thành.”

Phí thuê xe ngựa khá cao, hơn 100 văn một chuyến, cao gấp hai ba lần so với xe bò, nhưng cũng không còn cách nào khác, xe bò tuy tiện nghi về giá thành nhưng lại quá chậm.

Hắn cũng không muốn vừa đến Kinh thành thì cổng thành cũng đã đóng.

Du Uyển cong cong khóe môi: “Không sao đại ca, mấy tấm vải này chất liệu vô cùng tốt, chỉ cần bán được thì tiền xe chỉ là chuyện nhỏ.”

Thượng Quan Diễm: Vải của bổn vương phi tặng cho con dâu mà ngươi cũng dám bán? Còn không mau mặc vào?

NGỌC BỘI CÓ TẾT ĐỒNG TÂM KẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play